วันพุธที่ 19 พฤศจิกายน พ.ศ. 2551

No94: Giai cấp tư sản đỏ và nền tảng công-nông (III)

4. Nền kinh tế xã hội cũng đã xây dựng trên “nền tảng công-nông”. ”Giành lại ruộng đất cho người cày”; “cải cách ruộng đất”; làm chủ nhà máy, làm chủ xã hội và làm “cách mạng thế giới”… những khẩu hiệu ấy cái giá của nó trả bằng máu của các tầng lớp nhân dân và nền kinh tế xã hội đất nước chưa được phục hồi, xây dựng lại bị tàn phá !. Để “giành lấy”, xác lập quyền làm chủ của công nhân, nông dân đảng CS đã tiến hành bằng mồ hôi và máu của chính người nông dân, công nhân, những nguời yêu nước tham gia kháng chiến, những người góp phần mình vì sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc dưới sự lãnh đạo của đảng CS “quang vinh” với tên gọi là “cách mạng”, là ”cải cách”, cải tạo”; “đấu tố” như “cải cách ruộng đất”; “cải tạo tư sản”; đánh “tư sản mại bản”, “tư sản công - thuơng nghiệp… Chủ trương ấy đã thực hiện sai lầm ở miền Bắc sau năm 1954 lại tiếp tục thực hiện ở miền Nam sau năm 1975. Đất đai thành sở hữu toàn dân. Tất cả mọi tài sản “chiếm được” đều trở thành “chiến lợi phẩm”, thành sở hữu nhà nước mà thực chất là sở hữu của đảng. Để xóa “tư hữu bóc lột”, bằng “cách mạng quan hệ sản xuất” đảng CS đã “cách mạng” nền kinh tế xã hội thành 2 thành phần sở hữu chủ yếu - sở hữu toàn dân và sở hữu tập thể. Công nhân “làm chủ tập thể” trong các nhà máy, đơn vị kinh tế quốc doanh thuộc “sở hữu nhà nước”; nông dân “làm chủ tập thể” trong các hợp tác xã, tập đoàn sản xuất nông nghiệp. Các thành phần kinh tế khác bị ”cải tạo”, xóa bỏ… Người lao động trong xã hội chạy đằng trời nào cũng phải “làm chủ tập thể” và “làm chủ tập thể” bằng “biên chế nhà nước” là an toàn cái bụng….

Công-nông là lực lượng sản xuất cơ bản, chủ yếu của nền kinh tế XHCN. Những quan hệ sản xuất ấy mới là “quan hệ sản xuất XHCN” của “phương thức sản xuất XHCN” tiên tiến. Công-nông đã được “làm chủ tập thể” nên không còn bị “bóc lột”(!?); sự phân phối “theo năng lực lao động” qua hình thức tem phiếu, xếp hàng mới là “bình đẳng”, “ưu việt” của chế độ mới. “Không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng”!. Thật là “nhân đạo XHCN”!. Trình độ của lực lượng sản xuất “XHCN” ấy trong một đất nước nền nông nghiệp còn lạc hậu; vẫn là con trâu với cái cày; người kéo cày thay trâu. Quy mô “sản xuất lớn”, đại công trường tiến hành kết hợp công cụ kỹ thuật sản xuất thô sơ, thủ công, bán cơ khí, cơ khí, hiện đại (!) sản xuất từ nền sản xuất “ưu tiên phát triển công nghiệp nặng một cách hợp lý” với “cách mạng khoa học kỹ thuật là then chốt”. Được là, một số sản phẩm công nghiệp có cái vỏ nhãn mác Việt Nam nhưng cái ruột thì thuộc… “phe ta”!…Nền kinh tế ấy cũng đã “ưu việt” là đã xóa đi tất cả các thành phần kinh tế tư nhân, tư hữu “bóc lột” (!); sản xuất của cả xã hội may là nuôi dân không đói, dù chưa no; dân trí đủ để biết và tin theo hệ thống báo chí, loa đài mà “đảng, nhà nước” phục vụ cho đến tận nhà, từng nhà máy, hợp tác xã kết hợp với loa đài công cộng để “nghe những gì đảng nói…”, còn việc “đảng làm” - đã đưa nền kinh tế đất nước đi đâu; “phát triển” như thế nào; cuộc sống nhân dân, xã hội, đất nước đã đói nghèo ra sao; những kẻ nhân danh làm đầy tớ nhân dân đã làm gì, đã đàn áp những người yêu nước, yêu dân chủ, vì tổ quốc, nhân dân, vì sự giàu mạnh của đất nước như thế nào…nhân dân không được biết đến ngoài “ơn đảng, ơn chính phủ”!…Đến khi đất nước “đổi mới” không ít cơ sở công nghiệp nhà nước đã nhập cả rác thải công nghệ thế giới về lại cảm thấy rằng “hiện đại”, “tiên tiến”… (!). Lực luợng công nhân vẫn thiếu tác phong công nghiệp; trình độ vẫn lạc hậu, tay nghề thấp kém. Những tính chất tiên tiến, hiện đại của giai cấp công nhân thế giới vẫn còn đang xa vời với công nhân Việt Nam được đảng giáo dục, đào tạo để thực hiện “sứ mệnh lịch sử”!. Thời kỳ khủng khiếp ấy nhân dân cả 2 miền Bắc, Nam đã trải qua như một cơn ác mộng .….

5. Thời thế nay đã khác!. Phe XHCN không còn một khối; thành trì cách mạng thế giới đã bị sụp đổ; một số nước còn đảng CS cai trị vẫn còn nương tựa nhau để tồn tại nhưng phải chấp nhận đi theo con đường kinh tế tư bản chủ nghĩa; phát triển nền kinh tế nhiều thành phần; thích nghi, hội nhập với nền kinh tế thế giới.. ”Văn hóa” giai cấp vô sản” bây giờ thành “văn hóa doanh nhân”; “đảng ta” nay lại trân trọng, tôn vinh các nhà doanh nghiệp, tư bản mà những thành phần ấy trước đây đã bị “đảng ta” cải tạo, tiêu diệt ! Các nhà cách mạng vô sản vĩ đại của “đảng ta” nay cũng đều trở thành những nhà “tư sản đỏ”!.

Với sự phát triển nền kinh tế nhiều thành phần theo quy luật nền kinh tế thị trường trở lại như thời “trước cách mạng” của đảng đã góp phần cơ bản khơi dòng cho nền kinh tế đất nước phát triển; “xả lũ” cho một tình thế mà đảng ta có thể bị cuốn xoáy theo dòng thác như Liên xô và các nước Đông Âu. Hai mươi năm qua cuộc sống nhân dân đã được cải thiện, bầu trời của tổ quốc VN có một chút không khí để nhân dân có thể thở và sống để tạo nên “những thành tựu”!. Cái gốc công-nông nền tảng của đảng CS vẫn được “gìn giữ”, “cột chặt” vào cái vỏ của đảng CS với tên gọi vẫn là “đội tiền phong của giai cấp công nhân” nhưng lãnh đạo bởi những anh “tư sản đỏ”. Liên minh“công-nông” vẫn là “nền tảng“ để giữ cái nhãn mác cộng sản, Mác Lênin, thêm lá bùa “tư tưởng Hồ Chí Minh” để lừa mị lòng tin của nhân dân; có thêm “trí” cho phù hợp với xu thế “làm bạn với năm châu”; mượn cái vỏ nhãn hiệu “nhà nước của dân, do dân, vì dân” của nước Mỹ thời lập quốc… để cho có màu sắc dân chủ, làm bạn với thế giới…

Cái bản chất đảng của giai cấp công nhân (!) ngày nay đã bộc lộ rõ hơn bao giờ hết - chẳng vì công-nông; chẳng vì nhân dân; chẳng vì dân tộc, đất nước!… Tất cả chỉ vì mình, vì “đặc quyền, đặc lợi” của mình và bằng mọi phương thức, thủ đoạn để tiếp tục “một mình một chợ”; làm ông chủ, “ông trùm” trong toàn bộ đời sống xã hội. Mọi quyền tự do dân chủ, nhân quyền; “công bằng, dân chủ, văn minh”… vẫn là những khẩu hiệu. Giai cấp công-nông nền tảng vẫn được đảng cho cõng cái búa, cái liềm trên lưng để tiếp tục đi trên con đường “Bác đã chọn”, thực hiện “sứ mệnh lịch sử”! .

6. Qua quá trình theo đảng làm lực lượng chủ lực cách mạng, đến nay giai cấp công-nông nền tảng ấy như thế nào?. Công nhân nay trở lại thành người “vô sản”. Sự phản ứng, đình công của công nhân ở các doanh nghiệp các thành phần kinh tế, trong 5 năm qua (2003-2007) với 1.359 cuộc đình công; riêng 6 tháng đầu năm 2008 với 354 cuộc, tăng hơn 200 cuộc so với cùng kỳ năm trước chính là lời tuyên bố hùng hồn, đanh thép của công nhân đối với “đảng của mình” - là kẻ giả danh, phản bội, lừa dối!. Gần 80 năm sau từ ngày “có đảng”; hơn 60 năm sau ngày đảng cướp chính quyền vấn đề “tam nông” lại muộn màng được đặt ra. Nông dân mất làng, mất ruộng, mất đất, mất nhà, thành lao động “thị dân” bất đắc dĩ. Người nông dân làm ruộng cho nhà nước “xuất khẩu đứng hàng nhì thế giới” nhưng cuộc sống người nông dân có được cải thiện? Sự “áp bức, bóc lột” có phải chỉ “ba tầng”?!. Những khiếu kiện đất đai của nông dân, nhân dân vẫn kéo dài triền miên chưa có hồi kết thúc… Nhưng có một tầng lớp mới, giai cấp mới đang phát sinh, phát triển “trong lòng xã hội chủ nghĩa” do “đảng CS lãnh đạo đó là “giai cấp tư sản đỏ” - giai cấp đang cấu kết, nắm quyền lực cai trị xã hội trong cái “hệ thống chính trị” của đảng CS; giai cấp đã tước đoạt tài sản của nhân dân, đất nước như là “chiến lợi phẩm” của mình; “bóc lột” giai cấp công-nông ”nền tảng” của mình mấy chục năm qua hợp pháp hóa bằng pháp luật của nhà nước cai trị và tham nhũng “trên lề đường bên phải”; giai cấp dùng công cụ bạo lực bảo vệ nhân dân, bờ cõi đất nước để chỉ bảo vệ riêng mình; giai cấp có thể cấu kết bất cứ ai, cả trong lẫn ngoài, giăng tơ như nhền nhện… miễn sao giữ vững được sự độc quyền toàn trị … .

Phải chăng, Đảng CS, giai cấp tư sản đỏ và nền tảng công nông – công cụ, nạn nhân của đảng đã tạo nên những chuỗi sai lầm, phá hoại cả nền kinh tế, văn hóa, giáo dục, xã hội; phá hoại tâm hồn, đạo đức, văn hóa truyền thống con người Việt Nam trong mấy mươi năm qua; kéo lùi sự phát triển của dân tộc, đất nước; tạo nên sự phân biệt thành phần, giai cấp trong xã hội - một “xã hội không có con nguời”; con nguời biến dạng nhân tính!?.

Nhân dân, công nhân, nông dân hiện nay trình độ dân trí, dân chủ không như trước. Cuộc ”bể dâu” đã trui luyện cho công-nông nhiều sự trưởng thành. Vai trò của đảng CS và những vị “thánh” của đảng đã lộ chân tướng. Thế giới đã đổi khác, nhân dân đã ý thức rõ sức mạnh “đẩy thuyền” của mình. Có xã hội dân chủ, nhân quyền mới có các quyền tự do, dân chủ, bình đẳng của mọi công dân trong xã hội. Đảng CS đã bị lộ tướng gót chân Asin!. Không có con đường nào khác. Chỉ có một con đường - Quyền lực của nhân dân phải trả lại cho nhân dân!

ไม่มีความคิดเห็น: