วันอังคารที่ 4 สิงหาคม พ.ศ. 2552

No398: Báo Czech phỏng vấn Hoà thượng Thích Quảng Độ

Trò chuyện với nhà sư đối lập nổi tiếng Thích Quảng Độ với chủ đề khi nào đất nước của ông sẽ chấm dứt sự cầm quyền của những người cộng sản.

Thành phố HCM – Ông đón tôi trong bộ đồ tu hành mầu nâu với nụ cười nở rộng trước cửa chùa Thanh Minh. Ngôi chùa này không xa trung tâm t/p HCM. Nơi đây là chỗ tu hành của nhà sư đối lập nổi tiếng cũng như nơi ông bị giam lỏng.

Nhà tu hành với diện mạo như một ông tiên trong truyện cổ tích luôn ban phát những điều tốt đẹp, trông ông có vẻ bình thản, luôn tươi cười nhưng điều đó không giấu được nỗi u uất bất lực trước chính quyền cs,cũng như cảnh cô lập trước đời sống thường nhật của xã hội. Trong lúc loay hoay mở nút chai nước lọc, ông hỏi:

” Những người dân Séc phải thật hạnh phúc, khi chỗ họ thay đổi tình hình chính trị “

Phóng viên: Chắc chắn vậy.

HT Thích Quảng Độ: Tuy nhiên tại sao đất nước tôi chính quyền cộng sản không sụp đổ vào thời điểm 1989, bởi các bạn ít ra còn có tí chút tự do trong một chừng mực nhất định, ở đây chúng tôi luôn luôn bị theo dõi,không riêng tôi,mà tất cả mọi người dân thường khác,chúng tôi bị kèm kẹp nặng nề.

Phóng viên: Trước đây đất nước tôi (CH Séc) những điều đó cũng đã xẩy ra giống vậy

HT TQĐ: Thế nhưng ở đây (Việt Nam) người dân luôn bị nỗi sợ hãi ám ảnh, Nói đến chính trị là điều tối kỵ, ngay cả trong gia đình,họ sợ tố giác lẫn nhau, kể từ anh em, vợ chồng, cha mẹ, người với người không tin nhau.

Phóng viên: tôi đã thử hỏi nhiều người Việt Nam, nhưng đa số đều trả lời họ không quan tâm đến chính trị, quan trọng với họ là công việc làm ăn, buôn bán. Ông nghĩ sao? Thật sự dân chúng mong muốn thay đổi chế độ, khi mà công chuyện làm ăn của họ không ai thò mũi vào?

HT TQĐ: Trước mặt anh, một người ngoại quốc, họ sẽ không nói những gì họ nghĩ.

Phóng viên: Việt Nam đang phát triển nhanh, những người Việt Nam có cơ hội thời điểm những năm 90 làm ăn buôn bán tự do nay giàu có, liệu họ có muốn thêm những tự do khác?

HT TQĐ: Ở thời kỳ bao cấp 70-80, với chính sách quốc hữu hoá, đời sống thật cơ cực, người dân thường xuyên sống trong cảnh đói ăn, thiếu mặc, chính quyền nhận ra rằng, họ phải thay đổi cơ chế về kinh tế, họ thả lỏng buôn bán tư nhân, mức sống người dân đã được cải thiện. Tuy nhiên về chính trị thì không, đất nước này vẫn ở thời kỳ trước đây 34 năm.

Phóng viên: Thế nhưng ở Việt Nam thỉnh thoảng vẫn có những cuộc khiếu kiện nhỏ lẻ công khai, chủ yếu nhắm tới các tệ nạn tham nhũng ở cửa công quyền. Liệu những phản đối này có thể đem đến một điều gì to tát hơn không?

HT TQĐ: Tôi có thể ngồi đây và phản đối cả ngày, thế nhưng ngoài đường phố thì không, người dân không được phép tụ tập, nếu đâu đó có có tụ họp, lập tức cảnh sát tới can thiệp. Vấn đề lớn nhất là làm sao đoàn kết được toàn dân, chung sức đấu tranh đòi quyền tự do và dân chủ. Chúng tôi cần một người lãnh đạo, có khả năng tập hợp tổng thể nhân dân. Để có một lúc ngày ấy sẽ đến, tất cả cùng đứng lên. Sẽ giống như đất nước các anh.

Phóng viên: Vậy phương tây sẽ phải làm gì! Để ngày ấy có thể đến gần nhất?

HT TQĐ: Phương Tây chỉ chú trọng đến buôn bán, chính trị họ không quan tâm. Chẳng hạn Bush đã hứa hẹn, rằng Hoa Kỳ sẽ đứng về phía những người đang đấu tranh cho tự do, dân chủ tại Việt Nam. Nhưng chuyến thăm Hà Nội đã không đả động đến vấn đề nhân quyền.

Phóng viên: Ông nói rằng, những người đối lập không có người lãnh đạo. Vậy liệu sẽ tìm ở đâu ra người đó?

HT TQĐ: Có thể ngay trong chính đảng cộng sản Việt Nam.

Phóng viên: Khoan đã ông. Tại sao lại ở trong cái đảng bị oán ghét trăm đường này?

HT TQĐ: Có thể lắm chứ. Nhưng phải là một đảng viên đã có tư tưởng, quan điểm khác, đã nhìn ra rằng chế độ không thể tồn tại mãi như vầy. Có lẽ sẽ giống như những gì đã xẩy ra ở Nga.

Phóng viên: Ông thấy những tín hiệu có người có khả năng lãnh đạo phe đối kháng giữa những người cộng sản?

HT TQĐ: Họ vẫn ở trong bóng tối, khi thời điểm chín mùi, chắc chắn họ sẽ xuất hiện.

Phóng viên: Ông bị giam lỏng tại gia, chính xác là như thế nào, Ông có thể ra ngoài chứ?

HT TQĐ: Công an luôn canh chừng bên nhà đối diện, quan sát theo dõi mọi sự ra vào của chùa. Tôi chỉ ra ngoài mỗi tháng một lần, đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, trên đường đi về đều bị theo dõi.

Phóng viên: Vậy nhưng trước đây hai năm Ông đã xuất hiện trước đám đông những người dân oan đi khiếu kiện.

HT TQĐ: Vâng. Họ có khoảng một ngàn người, tôi đã ở đó một lúc và nói chuyện với họ, giúp họ một ít tiền. Tối đến đám đông bị công an bắt giữ và đưa phân tán về các vùng quê, khiến họ không có khả năng tụ hợp trở lại.

Phóng viên: Vậy có nghĩa rằng ông có thể đi ra ngoài, khi ông muốn? Ông có thể đi ra khỏi t/p HCM?

HT TQĐ: Vâng. Nhưng họ sẽ bố trí cảnh tai nạn giao thông, để loại trừ tôi.

Phóng viên: Người dân thường Việt Nam biết tiếng ông? Hiểu những phản đối của ông?

HT TQĐ: Người Việt biết tôi nhiều ở Hoa Kỳ. Tại Việt Nam họ biết về tôi rất ít. Trên phương tiện truyền thông không nói về tôi. Không khi nào tôi được nói trên radio hoặch tivi. Tôi hoàn toàn bị biệt lập.

Phóng viên: Vậy ông nắm được thật sự cuộc sống Việt Nam như thế nào?

HT TQĐ: Tôi nhận được tin tức qua internet, qua đó tôi theo dõi các sự kiện, tôi nghe radio.

Phóng viên: Vâng, nhưng điều đó có đủ để ông nắm được những thông tin, chẳng hạn thực trạng của vùng quê Việt Nam.

HT TQĐ: Tôi thật biết rất ít về nông thôn, chỉ thỉnh thoảng có người ở quê lên thăm tôi.

Phóng viên: Những người cộng sản lên cầm quyền đã làm những gì tốt đẹp?

HT TQĐ: Không có gì. Họ đã giết quá nhiều người chẳng hạn qua đợt cải cách ruộng đất.

Phóng viên: Nhưng chuyện đó đã cách vài chục năm. Chế độ ngày nay phải có gì khác với hồi chấm dứt nội chiến?

HT TQĐ: Vâng, nhưng chỉ một ít thôi, họ vẫn luôn kìm kẹp người dân và không cho nhân dân nói, những gì nhân dân muốn.

Phóng viên: Nhưng họ không giết người như trước.

HT TQĐ: Bây giờ họ không thể, trước kia thì họ tự cho mình cái quyền đó, ngày nay cả thế giới sẽ phản đối. Tuy nhiên những người cộng sản vẫn bí mật giết hại ngững người đối lập trong nhà tù. Đơn giản là họ bị bắt và một đi không trở về. Nếu như có phản kháng lớn của dân chúng, nhà nước cs sẽ không ngần ngại đàn áp bắn giết thẳng tay. Cũng giống như Trung quốc thời 1989. Những người cộng sản ác độc như hổ báo.

Phóng viên: Nhưng ít ra họ cũng giành được độc lập cho Việt Nam, khi họ đánh bại thực dân Pháp.

HT TQĐ: Không, Họ chỉ lợi dụng ý nguyện và tình yêu tổ quốc của người Việt Nam, để đạt được mục đích tiếm quyền. Những người cộng sản vô thần, họ không có gia đình và cũng như tổ quốc.

Phóng viên: Ông đã sống trải qua hai chế độ độc tài, trước là Ngô Đình Diệm thập niên 50-60, sau là chế độ độc tài cộng sản Bắc Việt Nam. Cả hai chế độ đều giam cầm ông, vậy chế độ nào tồi tệ hơn?

HT TQĐ: Cả hai đều kinh khủng. Nhưng với cộng sản thì khó khăn hơn để chống lại. Trong khi Ngô Đình Diệm để chúng tôi tự do trong chùa chiền không can thiệp,chỉ quan tâm đến chúng tôi làm gì ngoài xã hội thì cộng sản thâm nhập đánh phá sâu vào tận trong nội bộ Phật giáo.

Phóng viên: Tại sao ông đấu tranh chống lại sự độc tài?

HT TQĐ: Tôi tin vào đất nước này, cũng như vạn vật trong cuộc sống, sự độc tài rồi cũng sẽ phải bị thay đổi,hôm nay là nó nhưng ngày mai sẽ không còn. Hơn nữa một chế độ bóp nghẹt quyền sống cơ bản của con người sẽ không tồn tại lâu dài. Bởi vậy tôi sẽ tranh đấu đến cùng,khi tôi còn sống.

Phóng viên: Đã nhiều lần ông được đề cử vào giải Nobel hoà bình vì những đóng góp cho quyền đượ sống của con người, với ông điều này có ý nghĩa sao?

HT TQĐ: Không khi nào và tôi cũng không hy vọng, rằng tôi sẽ nhận giải Nobel, kể cả khi điều đó xẩy ra thì cũng chỉ ảnh hưởng rất nhỏ tới hiện tình tại Việt Nam. Tôi không nghĩ rằng tôi đã làm được gì lớn lao cho nhân loại, thế giới như chẳng hạn ngài Pan Ki-mun (Tổng thư ký Liên hiệp quốc). Tôi chỉ làm những điều nhỏ cho dân tộc Việt.

ไม่มีความคิดเห็น: