วันเสาร์ที่ 15 สิงหาคม พ.ศ. 2552
Bai 436: Nhà nước Việt Nam học được gì từ các vụ xung đột với tôn giáo?
Lễ mừng kính ‘Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời’ hôm nay đánh dấu giáp năm ngày nổ ra vụ Thái Hà, bắt đầu bằng sự kiện bức tường “Bá Linh’ ngăn cách giữa nhà thờ và khu đất bị nhà nước tịch thu đã bị các giáo dân cùng nhau phá bỏ hôm 15/8/2008.
Ba mét tường cũ kỹ già nua tuy chỉ đáng giá vài triệu đồng nhưng hành vi ‘nổi loạn’ này lại bao hàm nhiều ý nghĩa quá lớn liên quan đến những khối tài sản giáo hội còn đang bị vướng mắc khắp nơi, khiến nhà cầm quyền hết sức lo ngại. Vì thế tám giáo dân xứ Thái Hà lập tức bị truy tố ra tòa với các tội danh “phá hoại tài sản công và gây rối trật tự công cộng”.
Mục đích ban đầu của chính quyền có thể chỉ là để ‘dằn mặt’ nhằm ngăn chận không để ‘hiệu ứng đòi đất tôn giáo’ lan rộng ra thêm nhiều nơi khác. Thế nhưng khi làm lớn vụ Thái Hà, nhà nước đã vô tình khơi lại những việc làm không ‘quang minh chính đại’ của họ trước kia.
Hình ảnh vài trăm công an, cảnh sát cơ động với vũ khí đầy đủ nhưng lại bị lâm vào thế bị động và chống đỡ vất vả trước giáo dân chỉ với mấy chữ ‘SỰ THẬT-CÔNG LÝ’ đã nói thay tất cả sự thật của vụ việc.
Mặc dù Công Lý - Sự Thật cho giáo xứ Thái Hà vẫn có nhưng các chuyến hành hương hiệp thông lần lượt của nhiều vị giám mục đứng đầu các giáo phận trên cả nước đến với giáo xứ Thái Hà và nhất là sự lên tiếng của Hội đồng Giám mục Việt Nam qua văn kiện “Quan điểm của Hội đồng Giám mục Việt Nam về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay” do Đức cha Chủ tịch Phêrô Nguyễn Văn Nhơn ký ngày 25-09-2008, có thể nói sự kiện Thái Hà đã đặt dấu chấm hết cho thời kỳ sống đạo trong khép nép và sợ hãi ‘mang ơn’ chính quyền của hơn 6 triệu người công giáo đã kéo dài suốt mấy chục năm qua.
Cũng nhờ có sự kiện Thái Hà – Hà Nội, chúng ta mới biết, hóa ra đang có nhiều nhà thờ, họ đạo khác trên cả nước cũng đang rất muốn ‘vào vai’ Thái Hà. Đó là vụ nhà trẻ của các Nữ Tử Bác Ái tại số 2bis Nguyễn Thị Diệu, Q3 Sàigòn, khu ‘đất vàng’ 11 Nguyễn Du cạnh Đại chủng viện Thánh Giuse Sàigòn, đất của giáo xứ An Truyền – An Bằng giáo phận Huế, đất DCCT ở Nha Trang bị chiếm xây khách sạn Hải Yến tại Nha Trang, đất tu viện Thánh Phaolồ ở Vĩnh Long bị chiếm làm khách sạn và gần đây nhất là vụ nhà thờ tam Tòa bị tỉnh Quảng Bình chiếm đoạt vô cớ làm chứng tích chiến tranh (?) v.v…
Thái Hà tối ngày 15.8.2009
Thoạt nhìn thì có vẻ như mỗi nơi mỗi ‘quả’ nhưng thật ra tất cả đều có chung một ‘nhân’bắt nguồn từ chính sách loại bỏ tôn giáo ra khỏi xã hội mà nhà cầm quyền Csvn chủ trương và theo đuổi trước kia đã gây nên.
Việc tịch thu trái phép rất nhiều tài sản của giáo hội ở khắp nơi đến nay vẫn chưa có dấu hiệu nào sẽ được trả lại, đang có nguy cơ rất dễ biến thành những ‘thùng thuốc nổ’ nếu nhà nước Việt Nam tiếp tục viện lý do ‘tồn tại lịch sử’ nhưng lại âm thầm chuyển hóa chúng sang các mục đích sử dụng khác để thu lợi và phi tang dấu vết. Điển hình như vụ đất Tòa Khâm Sứ và Thái Hà, mà nếu không gặp phải những phản ứng mạnh mẽ của giáo phận Hà Nội chắc chắn giờ đây đã không phải là hai cái công viên.
Trong tất cả các vụ xung đột liên quan đến tài sản của đạo công giáo xảy ra trong năm qua, nhà cầm quyền vì không nắm lẽ phải trong tay nên đã hành xử hết sức lúng túng, thậm chí đến mức đã phải mượn tay “quần chúng tự phát” để thay mặt họ giải quyết. Vấn đề là sau khi thoát hiểm trong những tình huống khó khăn như vậy, liệu nó có giúp họ ‘sáng ra’ được điều gì đó hầu có thể giúp thay đổi được chính sách tôn giáo cứng ngắt đang thi hành chăng?
Thật khó có thể trông đợi một sự ăn năn hối cải thay đổi ‘180 độ’ từ các bạo chúa ngay cả những khi triều đại của họ sắp bị lịch sử chôn vùi. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa cái tính bản thiện của nhân chi sơ nơi họ ngày nào, nay đã chai lì hoàn toàn.
Tượng Đức Phật trong nhà Lê Khả Phiêu
Bằng chứng là ngay cả với ông Lê Khả Phiêu, một khi đã leo được đến chức tổng bí thư thì chắc chắn phải là người cực kỳ vô thần. Ấy thế mà giờ đây ông ta cũng đã biết ôm ấp tượng Phật trong nhà. Để làm gì nếu chẳng phải cầu mong được phù trợ từ thế giới siêu nhiên?
Sự sai lầm của nhà nước Việt Nam hiện nay là ở chỗ sau cái thời phá hoại tôn giáo nay Csvn đang dốc sức xây dựng chùa chiền còn kinh khủng hơn ai hết để khắc phục. như với Đại Nam Quốc Tự ở Bình Dương và chùa Bái Đính ở Ninh Bình, cái nào cái nấy tiêu tốn hằng ty tỷ tiền tưởng là đang tích đức lại cho chế độ nhưng thật ra cũng chỉ là tiếp tục phá hoại tôn giáo.
Sự khác nhau chỉ là ngày xưa họ dùng búa đập tượng Phật, Chúa và nhà thờ thì nay việc xây chùa để kinh doanh, cốt lấy tiếng thơm ‘tự do tôn giáo’ với thế giới hóa ra lại là phá nốt chút tâm thức vốn đã tang thương còn sót lại trong dân chúng về tôn giáo.
Có kẻ giựt nợ nào mà lại có thể tích đức được bằng cách đem tiền đi bố thí cho người này người nọ, trong khi lại tìm cách lánh mặt các nạn nhân cũ của mình với những món nợ xưa?
Trong cơn bối rối hiện nay, có thể có nhiều thứ khiến nhà nước phải băn khoăn, nhưng ít nhất họ cũng phải nhận ra được sự thật này: Tôn giáo không phải là thực dân Pháp, Phát xít Nhật hay đế quốc Mỹ, tuyên chiến với tôn giáo là dại dột đến tận cùng.
Sàigòn, 15/8/2009
Alfonso Hoàng Gia Bảo
สมัครสมาชิก:
ส่งความคิดเห็น (Atom)
ไม่มีความคิดเห็น:
แสดงความคิดเห็น