Một sự kiện hy hữu vừa xảy ra tại Hà Nội & Sài gòn!Tại sao hy hữu?Vì từ khi lên nắm quyền bính đến nay, mơí thấy nhà nước độc tài Việt gian Hà Nội ngập ngừng cho phép người dân biểu tình, nhằm tạo nên hậu thuẫn cho việc giải quyết vấn đề lãnh haỉ là hai quần đảo thuộc về Việt Nam là Hoàng Sa, bị Trung Cộng lợi dụng gà nhà đá nhau để đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi, đưa quân xâm chiếm từ tay VNCH.Còn lại Trường Sa cũng không được yên với ông hàng xóm xấu bụng, luôn nhăm nhe nhòm ngó, nhất là trong lúc khát dầu mỏ như khát nước vậy.
Nhân việc Trung Cộng trắng trợn lấn chiếm và tuyên bố hai quần đảo trên là quận huyện hành chính của đảo Hải Nam Trung Quốc(TQ) và sự kiện biểu tình hy hữu trên.Điểm lại các mốc thời gian và lịch sử trong giai đoạn lịch sử, giữa hai nhà nước cộng sản VN và TQ, chúng ta thấy nhà nước và đảng CSVN quang vinh luôn là kẻ bị thua thiệt trong việc tranh chấp biên giới và lãnh thổ quốc gia với ông anh cả Trung Cộng.Từ việc hoạch định đường biên giới đất liền và sau biến cố 1979 day cho "Việt Nam một bài học"những vùng đất thuộc huyện Hà Quảng, Trùng Khánh như thác Bản Giốc...cho đến vùng lãnh hải kể từ khi quần đảo Hoàng Sa bị xâm chiếm năm 1975.Nhất là trong thời gian gần đây, họ lại cậy thế nước lớn để "bắt nạt"bắn chết ngư dân VN, rồi tuyên bố sát nhập hai quần đảo trên vào tỉnh Hải Nam.
Những vụ việc như vậy, đã cho ta thấy cái vị thế và một hình ảnh nhạt nhoà về một đảng độc tài mà lúc nào họ cũng tự hào là "quang vinh" về một quân đội anh hùng, luôn tự hào đánh thắng hai đế quốc to và luôn luôn nêu cao khẩu hiệu"Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành...Khó khăn nào cũng vượt qua..kẻ thù nào cũng đánh thắng" vậy mà họ đứng trơ mắt cho ngoại bang cướp đất một cách hèn nhát bất lực, rồi phải nhờ cậy đến phản ứng của dân chúng làm hậu thuẫn cho việc giải quyết tranh chấp.
Ở đây chúng ta cần nhìn nhận vụ việc qua tinh thần dân tộc để so sánh, một điều rõ ràng cho ta thấy bản chất của hai đảng CS Trung cộng và Việt cộng là rất khác xa nhau.Đảng CS Trung Quốc lấy lợi ích dân tộc là trên hết, dùng mọi thủ đoạn để giành giật xâm lấn đất đai.Ngược lại đảng CSVN lại tỏ ra mềm dẻo và luôn luôn lấy phương châm "Giải quyết bất đồng thông qua đàm phán"và không biết việc thông qua đàm phán được giải quyết thương lượng đến đâu, nhưng mọi chuyện sau đó được ỉm đi trong vòng bí ẩn khó hiểu, người dân chưa bao giờ được biết thông tin về kết quả đàm phán giải quyết giữa hai nhà nước.Nhưng có lẽ với phương châm "môi hở răng lạnh" giai cấp công nhân và đảng của hai nước là một, lấy nền tảng "núi liền núi, sông liền sông.Mối tình hữu nghị thắm như biển Đông " lên bao giờ cũng thấy phần nhượng bộ nghiêng về đảng CSVN và họ đánh bài tảng lờ, để lâu cứt trâu hoá bùn, chẳng thấy ai ngó ngàng tới thế là xong, thời gian cứ lừng lờ trôi, mảnh đất bị xâm lấn chỉ ồn ào lúc ban đầu, sau đó 5-7 năm nghiễm nhiên trờ thành địa phận của nước CH ND Trung Hoa.
Và cái điệp khúc đó cứ nhai đi nhai lại, mỗi khi bị xâm lấn, lại thấy phát ngôn viên trước kia là Phan Thuý Thanh, còn bây giờ là Lê Dũng lải nhải tuyên bố chủ quyền, rồi phản đối chiếu lệ cho xong.Trước nghịch cảnh đó chúng ta hãy nhìn ra những nước láng giềng xung quanh để xem họ có bị ảnh hưởng, có bị chung số phận là nạn nhân bị TQ xâm lấn hay không?
Trung Quốc là một quốc gia có vị trí điạ lý đặc biệt, là trung tâm của á châu, lên có rất nhiều đường biên giới chung với các nước và họ thường xuyên dùng phương châm lấy thịt đè người, cậy thế nước lớn "cá lớn nuốt cá bé".Những va chạm về tranh chấp đường biên luôn xảy ra giữa họ với các nước láng giềng, từ việc va chạm gây hấn lẻ tẻ cho tới những cuộc chiến tranh chấp lãnh thổ đã từng xảy ra giữa họ với Ấn Độ năm 1963, hay với Nga Xô năm 1969.Tuy chúng ta chưa có tài liệu chuyên biệt về vấn đề này để thống kê xem họ đã gây sự với bao nhiêu nước và đã xảy bao nhiêu lần, nhưng ngoài những vụ tranh chấp dẫn đến chiến tranh với Nga Xô và Ấn Độ, thì những vụ xâm lấm nhỏ lẻ với các nước có tiềm lực trung bình hay nhược tiểu đã cho thấy Việt Nam là nước yếu thế nhất.
Chỉ so sánh mức độ khu vực, chúng ta thấy các nước như Mã Lai, Philippine và đặc biệt là Đài Loan, mảnh đất không thể cắt rời mà họ đã từng nhiều lần công bố, họ cũng không thể làm gì được, hoặc cũng rất e ngại khi phaỉ gây sự với các nước này.Lý do họ e ngại cũng không có gì khó hiểu.
Thứ nhất là các quốc gia đó có tiềm lực quốc phòng cụ thể là LL hải quân cũng không kém cạnh TQ.Lục lượng hải quân của họ được trang bị bởi những tầu tuần tiễu hiện đại của Mỹ hoặc các nước phương tây, đằng sau những tiềm lực đó là những hiệp ước an ninh đản bảo toàn vẹn vùng lãnh thổ được ký kết với Hoa Kỳ làm hậu thuẫn cho sự an tâm của họ.
Thứ hai là các quốc gia đó có nền dân chủ nên rất "rắn mặt"Nếu họ động vào thì sẽ không thể được yên, rất khó nuốt, ngoài việc phản ứng của chính phủ các quốc gia dân chủ đó, thì việc phản ứng của dân chúng bằng việc biểu tình phản đối hoặc bằng nhiều hình thức khác được áp dụng để đối phó nhằm giành lại chủ quyền khi bị TQ xâm lấn.Nói chung, đối với các quốc gia đó họ "rất dai"khi bị mất lãnh thổ, họ kiên quyết đòi lại bằng đựơc những phần đất bị xâm lấn, chứ không bao giờ họ buông xuôi "đánh trống bỏ dùi" như Việt Nam.Một nền dân chủ sẽ không bao giờ cho phép một chính phủ nào thoả hiệp hay nhượng bộ trong việc bảo vệ chủ quyền.Thường thì việc đàm phán hay giải quyết vấn đề biên giới lãnh hải là một uỷ ban chuyên trách về vấn đề lãnh thổ do quốc hội thành lập, sẽ thay mặt quốc gia đó, kiên quyết đòi bằng được phần lãnh thổ bị chiếm.
Còn Việt Nam thì sao?Ngoài việc tiềm lực quân sự quá yếu, nhất là LL hải quân lại càng bi đát hơn, với những tàu biên phòng cổ lỗ sĩ do Nga Xô để lại hoặc được chính Trung cộng trang bị cho thời kỳ chiến tranh những năm 70 của thế kỷ trước, thì việc khó nói nhất là tình "hữư nghị" giữa hai đảng anh em luôn là yếu tố quan trọng làm nền tảng cho việc giải quyết và tất nhiên sự đã rồi, phần thắng bao giờ cũng nghiêng về ông anh, nghiêng về kẻ mạnh đã chiếm được lãnh thổ của kẻ yếu.Đây là điểm yếu chí tử của một chế độ độc tài, khi đất nước bị lâm nguy hay bị xâm lấn thì cả dân tộc sẽ hèn nhát theo kẻ cầm quyền.Sức mạnh dân tộc sẽ bị chi phối hay kìm hãm bởi những cái đầu tăm tối hèn nhát đang tâm bán rẻ tổ quốc.
Những bằng chứng về việc bán nước yên thân của họ đã được thể hiện rất rõ qua dòng thời gian của lịch sử.Một sự kiện đau đớn nhất mà có lẽ sau này sử sách sẽ ghi nhớ "công ơn" của đảng CSVN, khi mà lợi dụng cảnh nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn của VN, Trung cộng đã đem quân xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa do quân lực VNCH quản lý.
Đảng độc tài CSVN đã đặt lợi ích thống nhất đất nước cao hơn lợi ích bị mất lãnh thổ cho ngoại bang để ngoảnh mặt làm ngơ trước sự kiện trên.Hoặc sự phản ứng không đáng kể, rất yếu ớt.
Sự kiên thứ hai là việc nhà dân chủ trẻ Lê Chí Quang bị cầm tù vì tội dám công khai bạch hoá việc ký kết hiệp định về lãnh thổ giữa Việt Nam và Trung Quốc mà trong đó phần thua thiệt thuộc về chúng ta.Đây là một bằng chứng về tội dâng đất cho ngoại bang, vì nếu là một hiệp định công bằng bình đẳng, thì việc gì họ phải bí mật dấu diếm.Một hiệp định quan trọng như vậy đáng nhẽ ra phải công khai cho toàn dân được biết để lấy ý kiến và yên lòng dân.Nhưng đây họ lại viện cớ lộ bí mật quốc gia để xử tù một nhà yêu nước, thì chứng tỏ họ đã khuất tất trong việc hèn hạ nhượng đất cho ngoại bang, mà cụ thể là việc Việt Nam bị mất thác Bản Giốc và một số điểm mốc biên giới tại Hà Quảng, Trùng Khánh- Cao Bằng, Lạng Sơn, Hà Giang vv...
Những so sánh và những chứng cứ nêu trên, cho ta thây một điều, nếu Việt Nam cứ ở trong tình trạng độc tài như hiện nay, thì việc bị "bắt nạt" mất dần lãnh thổ là điều đương nhiên.Đảng CSVN cần phải đặt lợi ích dân tộc lên trên hết, cần phải đặt lợi ích giống nòi lên trên lợi ích cá nhân đảng phái hẹp hòi để từ bỏ vai trò độc tôn độc tài nắm quyền lãnh đạo cai trị nhân dân.
Những người cộng sản Việt Nam nên nhớ!Họ cũng là con người có dòng máu dân tộc Việt Nam, họ cũng là một bộ phận không thể tách rời của dân tộc Việt Nam.Họ cũng là con người có lương tâm và lương tri....Lúc này hơn bao giờ hết, thà muộn còn hơn không, nếu họ không muốn làm kẻ tội đồ của dân tộc, không muốn có tên cùng những kẻ bán nước như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thốngvv...Không muốn con cháu họ sau này phải tủi hổ trước hành động bán nước của cha ông, thì họ nên trao lại quyền lực hợp pháp cho nhân dân. Chỉ có đi theo con đường dân chủ và chỉ có một chế độ dân chủ thì mới phát huy được sức mạnh dân tộc, chỉ có thể chế dân chủ mới bảo vệ được chủ quyền tổ quốc, trên vị thế ngửng cao đầu của một quốc gia độc lập, có tiềm lực, có sức mạnh, có ý chí và đoàn kết toàn dân, để đương đầu với bất kỳ kẻ xâm chiếm nào một cách công bằng bình đẳng mà thôi!
ไม่มีความคิดเห็น:
แสดงความคิดเห็น