1- Ngay sau tháng Tư đen 1975, với phương châm “vội vã vào vơ vét”, từng đoàn đảng viên, cán bộ, cơ quan CS từ Bắc vô Nam, chiếm đoạt cơ ngơi nhà cửa rồi ở hẳn hoặc kìn kìn chở ra những tài sản cướp được của phe bại trận. Thế nhưng đa phần đều nói đó là quà tặng của “nhân dân miền Nam anh hùng”, là bằng chứng của tình dân mênh mông đối với “cách mạng”!?! Còn hiện nay, đầy dẫy trên đường phố cả nước những câu khẩu hiệu hết sức đểu giả, khốn nạn và nực cười: “Lòng dân, ý đảng!”, “Dân tin đảng, đảng tin dân!”, “Dân một lòng theo đảng, đảng một lòng vì dân!”... Cuối năm rồi, trong một cuộc gặp gỡ với quốc tế, thủ tướng CSVN còn trâng tráo tuyên bố : “Mọi người dân Việt luôn nhất trí với đường lối và chính sách của đội ngũ lãnh đạo của chúng tôi và 87 triệu dân VN đồng lòng với sự lãnh đạo của Đảng, Nhà nước và Chính phủ VN” !?!
Mới đây, trên mạng toàn cầu lại xuất hiện cả loạt hình ảnh do một đoàn đồng hương Thanh Hóa chụp về tư gia của cựu tổng bí thư CSVN Lê Khả Phiêu, kẻ đầu sỏ trong việc ký kết hai hiệp định bán nước năm 1999 và năm 2000. Sau khi cho phái đoàn xem thấy ngôi nhà xa hoa tráng lệ của mình, Lê Khả Phiêu đã tặng cho mỗi người khách một cuốn “Mênh mông tình dân” do ông ta viết. Báo Thanh Hóa điện tử (www.baothanhhoa.com.vn/news/43408.bth) trong một bài đăng hôm 17-01-2009, đã giới thiệu về tác giả và tác phẩm đó kiểu bồi bút như sau (trích): “Đồng chí LKP được coi là một trong những nhà lãnh đạo luôn gần dân, lắng nghe ý kiến của dân để cùng Trung ương Đảng, Bộ Chính trị, Ban Bí thư đề ra những quyết sách đúng đắn mang lại nhiều lợi ích cho đất nước, cho nhân dân… Đồng chí luôn nhắc nhở cán bộ, đảng viên phải hết lòng vì dân, lo cho dân, nhất là lúc dân gặp khó khăn. Đồng chí luôn tâm niệm: Đảng lo cho dân lúc khó khăn vừa là trách nhiệm, vừa là nghĩa cử đền ơn đáp nghĩa… Bản thân đồng chí là tấm gương sáng về người lãnh đạo gắn bó, gần gũi với nhân dân, quan tâm, chia sẻ với niềm vui, nỗi buồn của nhân dân...”
Dĩ nhiên trước thành tích phản dân hại nước trong quá khứ và cuộc sống đế vương xa xỉ hiện giờ của cựu TBT này cũng như của mọi lãnh đạo CS lớn bé, đặc biệt những tay thuộc Trung ương đảng và bộ Chính trị, qua hình ảnh nhà lưu niệm Phạm Văn Đồng, nhà thờ họ Nguyễn Tấn Dũng, biệt thự Nguyễn Thị Bình và của bao bí thư tỉnh ủy, huyện ủy to đùng khắp cả nước…, được xây bằng mồ hôi xương máu nhân dân, đồng bào Việt Nam đã phải cay đắng đổi “4 chữ vàng: mênh mông tình dân” ấy thành “lộng hành thói đảng”!!!
2- Quả thế, chỉ cần nhìn vào một số biến cố gần đây là đủ thấy toàn thể dân Việt ngày càng không thể chịu nổi sự lộng hành của đảng viên cán bộ CS ở mọi nơi, mọi cấp, mọi lãnh vực.
Trên lãnh vực văn hóa là vụ Phố ông Đồ được tổ chức tại đường Văn Miếu - Quốc Tử Giám từ ngày 19-1 đến 9-2-2009, do UBND thành phố Hà Nội và Công ty Bảo tồn Di sản Văn hóa Việt… Theo truyền thống ngàn xưa, các cụ đồ ngồi vỉa hè dùng tài hoa vẽ lên hồn dân tộc, “cho chữ” khách du xuân. Thế nhưng ban tổ chức lại có ý tưởng khác lạ là buộc họ phải vào ngồi nơi bàn ghế, có nhà dù che nắng để “bán chữ” và nhà nước hưởng 50% (một giá bảo kê còn đắt hơn cả trùm băng đảng Năm Cam vốn lấy "tứ lục" theo đạo giang hồ). Thế là các cụ đồ già trẻ phản đối, chủ yếu không phải vì chuyện tiền nong, nhưng vì cách đối xử thiếu văn hóa với những người đang lưu giữ hồn dân tộc. Vậy thì chơi vô văn hóa luôn! Công an đã đến chửi rủa các cụ, gọi họ là đồ “bán chữ kiếm sống, lấn chiếm lề đường” rồi cướp mực tàu, bút lông, giấy đỏ vất lên xe. Thái độ lộng hành đáng xấu hổ này xảy ra ở chính nơi là biểu tượng số một của văn hóa dân tộc, và đằng sau nó thấp thoáng hai khuôn mặt đứng đầu UBND Hà Nội, vốn cũng tự xưng có bằng tiến sĩ như ai (nghĩa là dấu có học) là Phạm Quang Nghị (nguyên bộ trưởng văn hóa) và Nguyễn Thế Thảo!?!
Trên lãnh vực y tế là vụ sữa bột trẻ em thiếu chất dinh dưỡng bị Hội Tiêu chuẩn và Bảo vệ Người tiêu dùng VN phát giác cuối năm 2008. Theo tin của báo chí, “gần 100% mẫu sữa ở Sài Gòn có hàm lượng đạm thấp”, “sữa quảng cáo có 24% đạm, thực tế chỉ có 0,5%”. Nạn sữa giả như vậy đã có từ nhiều năm nay và xảy ra khắp cả nước. Thành ra chẳng lạ gì mà theo kết quả nghiên cứu của Quỹ Nhi đồng LHQ năm 2008, mỗi năm trung bình tại VN, hơn 26 ngàn trẻ em chưa tròn 5 tuổi bị tử vong vì một số bệnh gồm sởi, viêm phổi, sốt rét, tiêu chảy… và tỷ lệ suy dinh dưỡng ở trẻ độ tuổi ấy đến giờ vẫn còn rất cao. Số trẻ này chiếm tới 25% tổng số trẻ cả nước, tức cứ 1/4 em đã không được cung cấp đầy đủ lượng chất đạm cần thiết để phát triển đúng mức trong những năm đầu đời về thể chất cũng như trí tuệ. (Phóng sự của RFA từ 8 đến 11-02-2009). Điều đáng nói là như vụ nước tương chứa chất gây ung thư 3-MCPD trước đây (6-2007), bộ Y tế CS từ lâu đã biết gần như tất cả sữa sản xuất ở VN đều không đủ tiêu chuẩn, nhưng vì thói vô trách nhiệm (quán tính CS), khả năng kém (hầu hết do mua chỗ), cộng với lòng tham lam (các công ty sữa “đấm mõm” là xong), Bộ Y tế đã ém nhẹm những thông tin đáng sợ này, gây tai hại khôn lường không những cho bao trẻ thơ vô tội mà còn cả cho giống nòi. Quả là một sự lộng hành quyền lực!
Trên lãnh vực dân sinh xã hội là vụ ăn chặn tiền Tết Kỷ Sửu của dân nghèo. Bộ trưởng Nguyễn Xuân Phúc cho biết (trên www.cpv.org.vn ngày 04-02-2009) như sau: “Tết này đã có 2,4 triệu hộ nghèo với hơn 10 triệu nhân khẩu được nhận tiền hỗ trợ của Chính phủ với tổng số khoảng 2.500 tỷ đồng. Tại các tỉnh đồng bằng, những tỉnh giao thông thuận tiện thì 100% số hộ nghèo đã nhận được tiền hỗ trợ của Chính phủ trước ngày 30 Tết. Các tỉnh miền núi, vùng sâu, vùng xa đã cơ bản thực hiện kịp thời việc cấp tiền cho hộ nghèo. Đông đảo người dân coi đây là việc làm đột phá có ý nghĩa, thể hiện sự quan tâm của Đảng và Chính phủ chăm lo cho người nghèo có Tết đầm ấm, thiết thực”. Khốn thay thực tế lại hoàn toàn khác hẳn! Những ngày vừa qua, báo chí vẫn đưa tin về các chuyện xà xẻo, ăn chặn, sử dụng sai mục tiêu, thậm chí lắm gia đình nghèo vẫn chưa nhận được tiền. Nào là “Chuyện khó tin về hỗ trợ hộ nghèo ăn Tết: mỗi người nghèo chỉ được nhận… 19.000 đồng” (Tuổi trẻ 6-2), “Người nghèo bức xúc về việc phát tiền hỗ trợ Tết” (Công an nhân dân 10-2). Nào là “Dân nghèo mỏi mắt chờ tiền hỗ trợ” (CAND 9-2), “1001 cách bớt tiền người nghèo” (Tiền phong 11-2)… Báo chí còn nêu đích danh các tỉnh thành đã làm sai lệch việc hỗ trợ tiền Tết ấy: Bắc Ninh, Bình Định, Cà Mâu, Cần Thơ, Gia Lai, Hà Tĩnh, Hải Dương, Hậu Giang, Huế, Nghệ An, Phú Thọ, Quảng Bình, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Quảng Ninh, Sài Gòn, Sóc Trăng, Thanh Hóa, Trà Vinh… Có thể nói kiểu “cướp cơm chim, ăn hớt đáy” này là sự lộng hành thói đảng ở tận địa phương!!!
Trên lãnh vực luật pháp là vụ Huỳnh Ngọc Sỹ bị bắt giam, khám nhà và khởi tố ngày 12-2-2009 với tội danh "lợi dụng chức vụ và quyền hạn trong khi thi hành công vụ". Nhà cầm quyền công bố tội lỗi của bị cáo là đã lấy mấy buồng của cơ quan cho Công ty Nhật bản CPI thuê mướn, mỗi tháng thu 5.000 đô Mỹ rồi chia nhau giữa 86 người trong cơ quan. Số tiền chia nhau lên đến 1.196 triệu đồng, đã thu hồi được 789 triệu, còn thiếu 406 triệu! Vụ án CPI xem như đã có chiều hướng giải quyết, giải tỏa cho cả 2 phía Việt - Nhật. Thật ra, Hà Nội đã có "sáng kiến" táo tợn, đưa ra một vụ án khác, không liên quan gì đến vụ án do phía Nhật đã nêu lên, đã kết án, đã bỏ tù 4 nhân vật cấp cao của họ (là CPI đưa hối lộ cho quan chức VN để được trúng những gói thầu lớn). Số tiền hối lộ của CPI lên đến 2 triệu 6 đô, trong khi vụ án phía VN cho CPI thuê nhà chỉ có chừng 1,2 tỷ, nghĩa là chừng 70.000 đô! (1/30). Đây là một trò ma giáo, xử một vụ án rất nhẹ thay cho một vụ án khác nặng hơn nhiều; một trò ảo thuật xảo quyệt có phối hợp giữa hành pháp, lập pháp, tư pháp, thanh tra, kiểm sát, kiểm tra, công an, tư tưởng, văn hoá, do bộ Chính trị trực tiếp chỉ đạo và cầm trịch (theo Bùi Tín, Cuộc đánh tráo ranh ma). Đó chẳng phải một vụ lộng hành mới nhất của Bộ chính trị trên phương diện pháp luật hay sao???
Cuối cùng, trên lãnh vực an ninh và kinh tế là vụ khai thác bauxite tại Tây Nguyên. Đây là sự lộng hành nghiêm trọng nhất. Số là hôm 5-1-2009, đại tướng Võ Nguyên Giáp đã gửi thư đề nghị Thủ tướng CS ngưng dự án khai thác này mà ông đã phê duyệt ngày 1-11-2007. Là người từng theo dõi việc khảo sát quặng bauxite ở Tây Nguyên hồi những năm 1980, ông Giáp nêu quan ngại về "nguy cơ nghiêm trọng đối với môi trường tự nhiên và xã hội" do dự án gây ra. Đây cũng là nỗi lo của nhiều người. Đầu tháng 11-2008 một số nhà khoa học và quản lý tên tuổi đã gửi kiến nghị để nghiên cứu, xem xét việc khai thác bauxite Tây Nguyên một cách toàn diện. Họ cho rằng dự án này không có hiệu quả lớn về kinh tế đối với khu vực. Ngoài ra, tướng Giáp còn nêu lên một thực tại: "Trong tháng 12-2008 đã có hàng trăm công nhân Trung Quốc đầu tiên có mặt trên công trường (dự kiến sẽ lên tới vài nghìn và hơn nữa)". Người ra nghi rằng họ thuộc giới quân sự và gián điệp. Đây có thể là việc Trung Cộng chuẩn bị xâm chiếm mảnh đất chiến lược mà người nắm quyền kiểm soát sẽ khống chế toàn cõi Đông Dương. Thế nhưng cho đến nay, bộ Chính trị CSVN vẫn quyết tâm tiến hành dự án nguy hiểm, đặc biệt cho an ninh Tổ quốc này. Phải chăng sau khi để cho lân bang chiếm giữ tiền đồn phía Bắc (Ải Nam quan), tiền đồn phía Đông (Hoàng Trường Sa) và đang mon men chiếm tiền đồn phía Nam (Côn Sơn và Phú Quốc), lũ vô tổ quốc này định dâng nốt tiền đồn phía Tây cho kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc?
3- Nhưng sở dĩ đảng CSVN lộng hành như thế cũng chỉ vì từ lâu chịu sự lộng hành của đảng CSTQ. Đây vừa là phản ứng vừa là hậu quả của quán tính thần phục ngoại bang chỉ vì tư lợi của Hồ Chí Minh và đám đồ đệ. Chúng sẵn sàng bán đứng Tổ quốc! Đất nước quả lâm nguy lắm rồi!
สมัครสมาชิก:
ส่งความคิดเห็น (Atom)
ไม่มีความคิดเห็น:
แสดงความคิดเห็น