วันอาทิตย์ที่ 8 กุมภาพันธ์ พ.ศ. 2552
No294: Người Cộng sản Việt nam và Tôn giáo
Những tấm hình chụp từ tư gia của cựu tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam Lê Khả Phiêu cho thấy người cộng sản đã “bất trung” với lý thuyết và chủ nghĩa cộng sản. Nhìn những vật dụng sang trọng trưng bầy trong nhà và một bàn thờ Phật với đầy đủ kinh kệ chuông mõ và có cả một ni-cô trẻ trung trong đoàn chúc Tết cựu tổng bí thư, thì lý thuyết cộng sản chủ trương vô sản và vô thần đã bị chính người cộng sản từ bỏ. Thực tế thì chủ nghĩa cộng sản chỉ là một vũ khí đấu tranh và kìm kẹp quần chúng trong một gọng kìm để đảng cộng sản chiếm đọat và nắm giữ quyền cai trị. Chắc hẳn ông Lê Khả Phiêu mỗi ngày cũng dành ra một thời gian để tụng kinh gõ mõ, ăn năn sám hối dọn đường về tây phưong cực lạc. Đã là con người, không nhiều thì ít ai cũng có sai trái lỗi lầm. Nhiều khi vô tình nhưng cũng có lúc cố ý. Cái bể khổ của kiếp người trùng trùng điệp điệp. Con người ta dù cho có độc ác đến thế nào thì những năm tháng cuối đời cũng phải đấm ngực hối lỗi nhìn về miền miên viễn với những hình ảnh của a tỳ địa ngục hay nơi vĩnh phúc ngàn thu.
Con đường đi đến cổng chùa của một người cộng sản có vai vế như ông Lê Khả Phiêu chắc cũng qua nhiều gian nan chông gai. Một người coi tôn giáo như liều thuốc phiện với những lập luận chống báng các tín điều của đạo giáo và cổ súy cho lý thuyết vô thần đã tự đập đầu trước bàn thờ Phật tìm nơi nương tựa. Lý thuyết cộng sản đã đào tạo nên những con người lấy bạo lực và sắt máu làm phương tiện đấu tranh để chiếm đọat quyền hành nhưng cái lý thuyết rác rưởi đó lại không cung cấp cho người cộng sản một chỗ dựa tinh thần hơn nữa là một giải thóat cho tâm linh của con người.
Người du nhập chủ nghĩa cộng sản vào đất nước Việt Nam là Hồ Chí Minh lúc cuối đời khi viết những dòng di chúc cũng đã công nhiên chống báng lại lý thuyết cộng sản bằng ước nguyện đi về bên kia thế giới gặp những ông tổ cộng sản Karl Max, Lenin. Khi viết như vậy Hồ Chí Minh tin tưởng rằng bên kia sự chết có một thế giới hay nói một cách chính xác hơn là sự trường tồn vĩnh cửu bất diệt của linh hồn. Gần đây gia đình và các đồng chí của Võ Văn Kiệt cũng đã tổ chức lễ cầu siêu cho người cộng sản rất mực kiên cường này. Báo chí trong nước tường thuật lại đám tang của các cán bộ cộng sản cao cấp cũng đã thấy hình bóng của các vị sư. Ông trùm cộng sản của liên bang Sô Viết Gorbachev hiện có một cuộc sống đạo nghĩa gần như là một thầy tu. Cuối cùng thì tất cả đã phải tìm về nguồn yêu thương, sự an ủi tinh thần của đạo giáo.
Sách lược của đảng cộng sản Việt Nam hiện nay vẫn có những hạn chế và kìm kẹp đối với các tôn giáo, đặc biệt là giáo hội công giáo. Thay vì tìm sự hợp tác của các tôn giáo để giải quyết các vấn nạn xã hội và giáo dục thì nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam lại coi các tôn giáo như những thế lực thù địch. Người cộng sản lúc nào cũng dương cao khẩu hiệu đại đòan kết nhưng chính đảng cộng sản lại chủ trương đường lối chia rẽ hận thù giữa nhà nước và dân chúng, giữa các tôn giáo và ngay cả giữa những địa phương và sắc tộc. Một thể chế độc tài chỉ có thể tồn tại giữa những xáo trộn và đó chính là đường lối là chính sách của đảng cộng sản Việt Nam.
Người cộng sản Việt Nam chắc cũng đủ tri thức mà biết rằng cho dù bị trù dập, bị khủng bố bằng đủ mọi đòn phép thì các tôn giáo sẽ luôn luôn tồn tại. Người giầu thì lụa là gấm vóc, nghèo thì miềng vải rách che thân nhưng tất cả lại có chung một nhu cầu tâm linh mà nơi đó mọi người được sinh sống và đối xử một cách bình đẳng. Những người có chung một niềm tin, một đạo giáo luôn có sự liên kết chặt chẽ trong một tổ chức thuần nhất. Đó là một cái gai nhọn, hơn nữa là một đe dọa cho những chế độ độc tài, tham nhũng. Bởi vậy thể chế cộng sản luôn luôn có những hạn chế nghiệt ngã với các tôn giáo. Chế độ cộng sản Ba Lan đã bị tiêu trừ vì những chống đối tích cực của người công giáo Ba Lan với sự hỗ trợ của giáo hội hòan vũ. Nhìn vào thực trạng của những chính sách hay đúng hơn nữa là những đòn phép của đảng cộng sản Việt Nam với giáo hội công giáo qua những tổ chức như Mặt Trận Tổ Quốc, Ủy Ban Đòan Kết Công Giáo… đã hòan tòan thất bại. Vài chục linh mục vì khờ dại hoặc một lý do riêng tư nào đó như những con lật đật vô hồn của nhà nước đã không có một chút ảnh hưởng nào đến những sinh họat rất sinh động của giáo hội công giáo Việt Nam. Họ đã bị xa lánh và đang ngụp lặn trong một hòan cảnh đáng thương.
Vô sản! Vô thần! Chỉ còn là những khẩu hiệu láo khóet vô nghĩa. Những cán bộ cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam giầu có đến mức nào thì không có con số thống kê chính xác nhưng cựu Tổng Bí Thư Đỗ Mười trong giây phút chạnh lòng đã “bố thí” cho một công tác từ thiện một triệu Mỹ Kim. Hẳn nhiên đó chỉ là một số tiền rất nhỏ trong cái gia sản khổng lồ của người cộng sản này. Cựu Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu công khai lập bàn thờ Phật trong nhà như một cú đấm thẳng vào mặt những ông tổ cộng sản, một phỉ nhổ nhơ nhớp vào lý thuyết cộng sản. Vậy tại sao những người đang cầm quyền ở Hà Nội vẫn tôn vinh chủ nghĩa cộng sản, khắp phố phường vẫn rợp lá cờ đỏ với cái búa cái liềm. Câu trả lời rất song phẳng là lý thuyết cộng sản chỉ là một phương tiện để một nhóm người nắm giữ quyền hành đễ thỏa mãn quyền lợi và khát vọng cá nhân.
Lịch sử đã có những bài học đau thương đầy xương máu vì phát sinh từ những khủng hỏang về tôn giáo. Đảng cộng sản Việt Nam hãy đối xử tử tế và có những giao hảo nghiêm túc với các tôn giáo. Gian manh, xảo quyệt sẽ chỉ làm đất nước nghèo khổ hơn, người Việt Nam bệnh họan ngu dốt hơn mà thôi.
Trương Phú Thứ
สมัครสมาชิก:
ส่งความคิดเห็น (Atom)
ไม่มีความคิดเห็น:
แสดงความคิดเห็น