“... Tình hình thực tế đầu Xuân này cảnh báo nhóm lãnh đạo tài nông, đức mỏng: chớ coi thường sự nổi giận chính đáng của nhân dân ngày càng đông đảo ...”
Nhiều người Việt trong và ngoài nước quan tâm đến vụ PCI, vụ án quan chức Việt nam ăn hối lộ quy mô lớn từ Cơ quan tư vấn quốc tế Thái Bình Dương (Pacific Consultants International - PCI) có trụ sở ở Tôkyô / Nhật bản.
Vụ án này cực lớn vì nhiều lẽ: số tiền hối lộ lên đến 2 triệu 6 đôla, liên quan đến nhiều dự án cầu đường quan trọng; Nhật Bản lại là nước hào phóng nhất trong viện trợ và cho vay dài hạn với lãi xuất ưu đãi cho Việt Nam, vượt rất xa mọi nước khác.
Vụ án bị tiết lộ từ tháng 7-2008, sang tháng 8 chính phủ Nhật đã thông báo ngày càng tỉ mỉ cho phía Việt Nam, chuyển hàng nghìn trang hồ sơ, lý lịch, khẩu cung, nhận xét, ảnh sao chụp của 4 bị cáo Nhật Bản đều là quan chức cấp cao của PCI, yêu cầu phía Việt Nam khẩn trương hợp tác để sớm kết thúc vụ án; phía Việt Nam bất động, coi như không có chuyện gì xẩy ra, còn yêu cầu phía Nhật không đưa ra công khai vụ án, vì những điều do phía Nhật đưa ra "không có cơ sở thực tế " (!).
Phía Nhật phản ứng ngay bằng cách bắt giam cả 4 bị cáo vào tháng 10-2008, mở phiên toà xét sử gấp và cử nhiều phái viên sang Hà Nội yêu cầu phía Việt Nam phối hợp chặt chẽ. Phía Việt Nam chỉ "hứa hẹn hợp tác", thực tế là vẫn bất động. Phía Nhật đặt ra 23 câu hỏi về vụ án, về ông Huỳnh Ngọc Sỹ, phía Việt Nam vẫn không đáp ứng, lờ tịt.
Thế là "quả bom kinh tế - ngoại giao" Nhật nổ tại Hà Nội; giữa cuộc họp cuối năm về đầu tư và viện trợ quốc tế đầu tháng 12 -2008, đại sứ Nhật M.Sakaba thừa lệnh thủ tướng Nhật tuyên bố đình chỉ lập tức khoản ODA (Official Development Assistance) - Nguồn Hỗ trợ Phát triển Chính thức, lên đến 900 triệu đôla, liên quan đến 6 dự án lớn đang triển khai, "cho đến khi vụ án được phía Việt Nam làm sáng tỏ". Giữa cuộc khủng hoảng tài chính, việc đình hoãn số tiền gần 1 tỉ đôla, ngừng 6 công trình lớn, là một tổn thất lớn cho công cuộc phát triển đất nước.
Những tưởng phía Việt Nam phải giật mình, tỉnh ngộ, để hợp tác với phía Nhật. Nhưng bộ chính trị và cả ban chấp hành trung ương họp đầu tháng 1-2009 vẫn bất động. Các báo, đài vẫn bị cấm không được nói về Huỳnh Ngọc Sỹ, về vụ PCI, về vụ PMU 18, về vụ Tổng cục 2 và vụ T4, về vụ biên giới và hải đảo bị mất, trong khi công luận vẫn bàn tán dai dẳng, càng cấm càng bàn nhiều.
Mồng 3 Tết Kỷ Sửu, phía Nhật lại thúc một nước cờ. Toà án Tôkyô kết án cả 4 quan chức cấp cao PCI từ 1 năm rưỡi đến 2 năm tù giam, cho hưởng án treo trong 3 năm (nghĩa là trong vòng 3 năm nếu tái phạm thì sẽ bị gộp vào án mới để thi hành án). Phía Nhật vẫn yêu cầu phía Việt Nam xét xử những kẻ phạm pháp trong vụ án PCI, còn trên thực tế coi đó là điều kiện để nối lại nguồn ODA mà Việt Nam rất mong mỏi.
Thái độ của đại sứ Nhật ở Hà Nội là rất thẳng thắn và kiên quyết. Đã 3 lần ông nói: "Tôi chờ phía Việt Nam hành động!". Ông còn cảnh báo: "Sau vụ này, rất khó lấy lại sự ủng hộ của công chúng Nhật đối với khoản ODA cấp cho Việt Nam".
Thế nhưng 15 nhân vật trong bộ chính trị Hà Nội mắc bệnh chủ quan, duy ý chí khá nặng. Họ chỉ lo bênh che bằng mọi giá cho những cán bộ tham nhũng trong bộ máy lãnh đạo, sợ rằng vụ PCI đổ bể sẽ phơi bày quá nhiều thối tha ở thượng đỉnh. Trong vụ án lớn Trương Văn Cam (năm 2003) ngoài 4 tên xã hội đen bị tử hình, trung tướng thứ trưởng Công an Bùi Quốc Huy bị 4 năm tù, phó Viện trưởng Kiểm sát Tối cao Phạm Sỹ Chiến 6 năm tù, phó chủ tịch Hội nhà báo Trần Mai Hạnh 9 năm tù... Bộ chính trị cộng sản xưa nay chỉ "đánh từ vai trở xuống", Bùi Quốc Huy và Trần Mai Hạnh là uỷ viên trung ương đảng, cấp này rất hiếm khi bị tù. Vụ PCI này, theo tiết lộ từ Văn phòng Trung ương đảng và từ câu lạc bộ Thăng Long gồm các quan chức cộng sản về hưu, có dính đến một số uỷ viên bộ chính trị đương chức, trước hết là Lê Thanh Hải, nguyên là chủ tịch uỷ ban Nhân dân, nay là bí thư thành uỷ Sài Gòn, rồi đến Trương Tấn Sang, nguyên chủ tịch Sài Gòn, hiện là thường trực ban bí thư trung ương đảng, đến cả Nguyễn Minh Triết là bí thư thành uỷ Sài Gòn khi các vụ hối lộ của PCI xảy ra.
Nhưng vụ án bị bế tắc, "bị chết cứng", "bị đông đặc" - theo cách nói ở Câu lạc bộ Thăng Long, - là vì có liên quan chặt chẽ đến "ông số 1", "ông tổng Nông", "ông Tài Nông Đức Mỏng". Mối quan hệ này rất rối rắm phức tạp. Ông Mạnh chủ trương khoanh vụ PMU18, gỡ tội cho nguyên thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, lật án nhằm giải hết tội nặng của Tiến, còn trị tội một loạt các nhà báo kiên quyết chống tham nhũng để bịt mồm cả làng báo Việt Nam, theo đúng đường lối "khoanh lại".
Nguyễn Việt Tiến là nguyên thứ trưởng thường trực bộ Giao thông Vận tải (GTVT), bí thư đảng uỷ, trưởng Ban phòng chống tham nhũng của bộ, phụ trách giám sát các dự án PMU, các dự án đường Bắc - Nam, Đông - Tây, trong đó có những dự án dính đến Công ty PCI. Đào Đình Bình nguyên bộ trưởng GTVT cùng thứ trưởng thường trực Nguyễn Việt Tiến là hai đệ tử thân thiết của ông Mạnh. Từ năm 1999, ông Mạnh đã gửi con rể, rồi sau đó là con gái làm việc ở ngay Văn phòng của Bộ GTVT. Ở bộ GTVT, người ta gọi cặp vợ chồng này là "Phò mã Hải" và "Công chúa Liên".
Có thể suy luận rằng 15 bộ óc trong bộ chính trị cùng nghĩ theo ông tổng Mạnh rằng: ta đã khoanh được vụ PMU18, khoanh được theo kiểu giam lỏng, răn đe cả làng báo Việt Nam, khoanh được Vụ án siêu nghiêm trọng Tổng cục 2, ỉm đi bản báo cáo của Ban kiểm tra Liên ngành về Tổng cục 2, thì có gì mà không khoanh nổi!
Quả là căn bệnh chủ quan, duy ý chí của nhóm lãnh đạo cộng sản là không có giới hạn.
Theo não trạng nguy hiểm như thế, một số báo chí Hà Nội gần đây vẫn đưa những tin tức tràn đầy "lạc quan" về quan hệ Nhật - Việt; bộ trưởng kế hoạch và đầu tư Võ Hồng Phúc cũng nói từ cuối tháng 11-2008 rằng: "Tôi tin rằng chỉ 2 tháng nữa ODA Nhật Bản sẽ được nối lại; tôi và Ngài đại sứ Nhật sẽ ký Nghị định thư về việc này" (!).
Hai tháng rưỡi rồi đấy! Chờ xem.
Bộ chính trị ở Hà Nội không muốn, không chịu hiểu rằng "quả bóng đang ở phía Việt Nam", như báo Yomuiri Shimbun nhận xét. Một uỷ ban hỗn hợp Việt - Nhật đã được thành lập để xem xét kỹ các cam kết và việc thực thi các dự án ODA, để đảm bảo vốn ODA của Nhật đưa vào không bị cắt xén, rò rỉ. Chính người phía Nhật trong Uỷ ban này yêu cầu phía Việt Nam phải hợp tác thật sự trong việc xét sử nghiêm tội phạm PCI.
Không đưa ra xét xử và xét xử không nghiêm thì thoả thuận mới về ODA và công việc của Uỷ ban hỗn hợp sẽ bế tắc.
Chẳng lẽ trả lời phía Nhật rằng chúng tôi đã xử lý nội bộ (!) kẻ can phạm, đã xử nghiêm (!) và cho hưởng án treo, và đã thu hồi (!) số tiền hối lộ, vì chúng tôi có cách giải quyết của riêng chúng tôi (!)... thì phía Nhật làm sao chấp nhận được; chỉ khiêu khích thêm dư luận trong nước, làm bế tắc thêm nguồn ODA Nhật Bản và các nước khác, tự bôi xấu thêm chế độ, làm trò cười. Các luật gia trong nước sẽ phản ứng ngay. Vì trong vụ án này, kẻ phạm tội chính là bọn ăn hối lộ ở phía Việt Nam; theo Luật chống tham nhũng hiện hành, tham ô lên đến mức 1 tỉ đồng là đã có thể bị tử hình; trong vụ này số tiền lên đến 2 triệu 6 đôla, tương đương với hơn 40 tỉ đồng, nghĩa là có thể bị rơi rụng hơn 40 cái đầu kia đấy. Làm sao có thể xí xoá kiểu ngang ngược, luật rừng như thế!
Xin nhớ rằng phía Chính phủ Nhật Bản là một chính quyền Quân chủ lập hiến, có pháp luật rất nghiêm. với một Quốc hội kiểm soát chính phủ rất chặt, trong đó mỗi cương vị có trách nhiệm và quyền hạn rõ ràng minh bạch. Do không hiểu sâu sắc điều ấy, trong tháng 1-2009 khi cựu thủ tướng Nhật Fukuda thăm Hà Nội trong một chuyến du lịch, các quan chức Việt Nam không bỏ qua cơ hội yêu cầu ông "ủng hộ việc nối lại ODA vừa bị cắt", ông già Fukuda vui cười tán thành ngay; báo chí Hà Nội hối hả đưa tin với tít đậm, cố tình hay ngây ngô hiểu lầm một nụ cười ngoại giao không có thực chất nào. Báo Nhân Dân còn hí hửng hão rằng nhân chuyến thăm xã giao từ 9 đến 15-2 của Hoàng Thái tử Nhật Naruhito dịp kỷ niệm bang giao Nhật - Việt, ODA sẽ được nối lại. Vẫn là lấy giấc mơ làm sự thật! Cựu thủ tướng hay Hoàng Thái tử đều không có một quyền lực thực tế nào trong vụ này.
Vẫn theo kiểu cách làm báo ấu trĩ như thế, ngày thứ sáu 6-2-2009 mới đây, phóng viên thường trú đài Tiếng nói VN ở Tôkyô phỏng vấn người phát ngôn bộ ngoại giao Nhật Yasuhisa Kawamura về quan hệ Nhật - Việt, rồi đưa tin: sự hỗ trợ ODA của Nhật cho Việt Nam có 2 phần, phần đầu tiên là viện trợ không hoàn lại và tiền chi cho chương trình hợp tác kỹ thuật; phần thứ hai là cho vay với lãi suất ưu đãi. Nhật Bản chỉ tạm thời ngừng phần thứ hai thôi (!). Còn 2 khoản viện trợ trong phần đầu tiên vẫn giữ nguyên. Thật ra giá trị của phần đầu chỉ bằng 7 tỉ 3 Yên, còn giá trị của phần hai lên đến 97 tỉ 8 Yên, nghĩa là phần bị đình chỉ chiếm đến 94% nguồn ODA của Nhật cho Việt Nam. Người phát ngôn Nhật cho biết: "một số nhân vật chính phủ và Quốc hội Nhật ủng hộ việc nối lại nguồn ODA cho Việt Nam, nhưng để có thể chính thức nối lại ODA vẫn cần một thời gian nữa". Bà nói rõ thêm: "Phía Nhật mong muốn phía Việt Nam có biện pháp xử lý nghiêm khắc đối với hành vi hối lộ trong vụ PCI. Lúc đó chính phủ Nhật mới có thể trả lời chính thức về thời gian cụ thể việc nối lại khoản cho vay dài hạn nguồn ODA cho Việt Nam".
Đó, chỉ 2 câu mà bao nhiêu là điều kiện, những: "nhưng", "để có thể", "vẫn cần một thời gian", "xử lý nghiêm khắc", "lúc đó", "mới có thể"... Mỗi chữ đều có ý nghĩa, bên cạnh nụ cười ngoại giao, bên cạnh 2, 3 cái cúi đầu thật thấp kiểu Nhật, là những yêu cầu cực nghiêm: phía Việt Nam không được, không thể chỉ nói mà không hành động, mà phải hành động nghiêm khắc, chứ không thể qua loa, hình thức, chiếu lệ; sau đó rồi phía Nhật mới có thể xem xét và quyết định... Rõ ràng quả bóng vẫn nằm lỳ ở Hà Nội.
Phía Nhật là phía nhà giàu số một Châu Á, là chủ chi tiền, là nước viện trợ số một cho Việt Nam, là người có quyền ra điều kiện, có quyền mở và đóng vòi viện trợ, có quyền xem xét và đánh giá phía Việt Nam có nghiêm khắc chống tham nhũng hay không, có nên mở lại vòi, bao giờ mở và vòi vẫn lớn như xưa, hay to hơn, hay nhỏ hơn ...Họ còn phải nghe ngóng Quốc hội Nhật, báo chí Nhật, người dân Nhật...
Đầu óc của 15 nhân vật chóp bu còn ngớ ngẩn không chịu hiểu rằng thân phận mình là kẻ chịu ơn, kẻ ngửa tay, không thể trịch thượng, làm cao được. Lạc điệu !
Huống gì công luận Nhật đang vô cùng bất bình, khi báo Asahi Shimbun đưa tin tại hội Tết hoa Xuân giữa Hà Nội, tất cả hoa anh đào công phu chuyên chở từ Nhật sang đã bị tàn phá, cướp giật sạch; báo Yomuiri đưa tin tỉ mỉ về vụ phi công, chiêu đãi viên, người học nghề Việt Nam lập cả một mạng lưới ăn cắp có hệ thống trên đất Nhật.
Muốn nhận tiếp được nguồn ODA, Việt Nam không cần nói nhiều, hứa nhiều nữa, nhân dịp này hãy làm nhiều hơn nói, làm thật nghiêm, không bỏ sót kẻ phạm tội dù kẻ đó là ai, ở chức vụ nào, trong vụ việc nào, ngay bây giờ là trong vụ PCI.
Nếu 15 người tự cho mình toàn quyền cai trị đất nước vẫn đặt việc bảo vệ nhóm tội phạm trong vụ án PCI cao hơn cuộc sống của nhân dân, không mảy may nghĩ đến những thiệt thòi mà đất nước và nhân dân phải gánh chịu, họ sẽ phải trả giá cho lập trường sai lầm ấy. Hãy xem: cả tháng 1-2009, nguồn FDI (Foreign Direct Investment) đổ vào chỉ có 185 triệu đôla, bằng 11% tháng 1-2008, so với ODA Nhật hiện bị treo lên đến 900 triệu đôla.
Họ có thể tạm giữ được ghế ở chóp bu, gây tiếp vô vàn tai hoạ cho đất nước, nhưng nền đất dưới ghế họ bám đã lung lay và còn lung lay dữ dội.
Đầu Xuân này, vụ PCI cay đắng đã gõ cửa xông đất nhóm lãnh đạo chóp bu cộng sản.
Các Vụ án lớn khác đang xếp hàng nối tiếp.
Ngay trước mắt, vụ khai thác bô-xít ở Tây nguyên đang nổ lớn. Tiến lùi đều khó. Ông tướng Giáp đã mang chút sức còn lại của tuổi 99 vào cuộc; nhiều trí thức có uy tín lên tiếng, như ông Nguyễn Trung vừa lên tận huyện Đắc Nông để cảnh báo về thảm hoạ môi sinh, như nhà văn Nguyên Ngọc gắn bó với Tây Nguyên dự báo bùn đỏ bôxít sẽ tận diệt cuộc sống Tây Nguyên. "Vụ bôxít" đang nổ lớn khi có tin hàng mấy trăm công nhân của Bắc Kinh hiện đã có mặt ở Đắc Nông để triển khai đào mỏ, mà quốc hội Hà Nội không hề hay biết. Vụ này đang nổ to thêm từng ngày khi Nhân Dân Nhật Báo Bắc Kinh đưa tin: năm 2008, Trung Quốc đã ra lệnh đóng cửa gần một trăm mỏ bôxít trong vùng Thái Nguyên thuộc tỉnh Sơn Tây và trong huyện Tĩnh Tây thuộc tỉnh Quảng Tây, "vì quặng bôxít tàn phá môi trường, còn gây nên nhiều bệnh lạ cực nguy hiểm cho con người". Giở lại Tuyên bố chung Trung - Việt (1-6-2008) nhân chuyến Nông Đức Mạnh sang Bắc Kinh, có ghi: "hai bên tăng cường hợp tác trong các dự án như: bôxít Đắc Nông...". Thế là rõ, Đắc Nông là đầu vị của hợp tác. Cái đểu giả kinh khủng của bọn bành trướng là đóng cửa hàng trăm mỏ bôxít trên đất chúng vì tai hoạ môi sinh, rồi bắt buộc bộ hạ ở nước ta khai mỏ để cung cấp nguyên liệu cho chúng phát triển ngành nhôm cho công nghiêp hàng không, tàu chiến, tên lửa... Một kiểu xuất khẩu tai hoạ môi sinh theo tư duy Đại Hán, buộc các nhược tiểu dân tộc gánh thay. Hàng nghìn dân Tàu nữa sắp đến Đăc Nông, theo tôi biết, cầm chắc là số lao động của Tổng cục kinh tế Quân giải phóng, nghĩa là những chiến binh thực thụ. Bộ chính trị đang "rước voi dữ" vào nước ta, mà tổng Mạnh và thủ Dũng tỏ ra hăng hái nhất trong việc mời đón này. Nay mới biết, ông Dũng đã hạ bút ký Quyết định 167, phê duyệt quy hoạch khai thác mỏ bôxít lớn Đắc Nông từ ngày 1-11-2007. Họ đã đi đêm với nhau từ lâu. Không cần súng đạn, quân bành trướng đã cắm chốt trên địa bàn chiến lược Tây Nguyên.
Vụ án lớn nữa đang nổ bung ra là vụ cắm xong mốc biên giới trên đất liền, khai thác tài nguyên trong vịnh Bắc bộ và chủ quyền trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Có gì khiêu khích dư luận nước ta hơn là khi báo Nhân Dân và người phát ngôn bộ ngoại giao báo tin là "hai nước sẽ cùng nhau mở hội ăn mừng Tuyên bố chung (đã ký) và Nghị định thư cùng tập bản đồ (sẽ công bố)". Tiện đây cần chỉ ra luận điệu của Trưởng ban biên giới Nguyễn Hồng Thao nói với BBC rằng phải hơn 1 năm nữa việc vẽ bản đồ tỉ mỉ mới xong. "Còn phải làm vệ sinh quanh các cột mốc (!)". Thật ra việc vẽ bản đồ đã xong hết rồi. Các nhà chuyên môn về đồ bản cho rằng với máy computer chuyên dùng, chỉ cần không đến một tuần lễ là chắp nối xong tập bản đồ đã vẽ theo bất kể tỉ lệ nào. Ông Thao vẫn theo kiểu cách của các ông Lê Công Phụng, Vũ Dũng, Lê Dũng... quanh co, nguỵ biện, dối trá, không dám trả lời nhiều câu hỏi vì trả lời không nổi. Họ rất sợ việc công bố bản đồ biên giới, cố trì hoãn một việc tất phải đến gần, lẽ ra đã xảy ra cuối năm 2008, như đã định.
Phía đồng bào ta có gì vui để mà mở hội, đánh trống, cắm cờ, đốt pháo và múa lân? Xin mời 15 người trong bộ chính trị ra làm những trò ấy nếu như họ muốn.
Tết vừa qua, tuần báo Du Lịch ra số Tết, in đẹp, 10 vạn bản, với nội dung nói nhiều đến Biên giới, Trường Sa, Hoàng Sa, Ải Nam Quan. Các quan chức của Tổng cục du lịch - cơ quan chủ quản của báo - bị trưởng ban tuyên giáo Tô Huy Rứa quở mắng tơi bời. Báo bán chạy. Ra lệnh cấm sẽ quảng cáo cho báo; đành lặng lẽ thu hồi để hủy.
Nhiều trí thức trong nước lên tiếng về chủ quyền Việt Nam ở Trường Sa và Hoàng Sa. Nhà sử học Nguyễn Nhã giữa Sài Gòn công khai yêu cầu chính quyền đưa gấp vấn đề này ra trước Liên Hợp Quốc, dựa vào Luật quốc tế về Biển.
Một loạt luật sư, nhà giáo, nhà báo cùng lên tiếng, tỏ ý kiên quyết mở rộng thông tin, bền bỉ nêu vấn đề với các bạn đồng nghiệp, với giới trí thức, đánh thức mọi tấm lòng yêu nước để chung sức góp phần bảo vệ chủ quyền, lãnh thổ đất nước.
Ba vụ án lớn trên đây đang nổ, và nổ dây chuyền. Ba miếng xương cực lớn đang bị hóc. Bị hóc cùng một lúc. Chưa kể vụ án siêu nghiêm trọng Tổng cục 2, tuy nuốt qua cổ vẫn không tiêu nổi, thành ung thư trong ruột của nhóm lãnh đạo độc quyền. Người dân vỉa hè Hà Nội thốt lên: "Thật quá thể đáng!". Đó là sự gộp lại 2 lời than: "Thật quá thể !" và "thật quá đáng !".
Lãnh đạo là phải mẫu mực, làm gương. Lãnh đạo lại đi đầu trong tham nhũng và đi đầu trong bảo vệ tham nhũng thì thật quá đáng. Lãnh đạo là phải đi đầu trong bảo vệ cuộc sống của nhân dân, bảo vệ tài nguyên môi trường quốc gia, bảo vệ từng tấc đất của Tổ quốc. Lãnh đạo không làm vậy, lại làm ngược, khuất phục, đi đêm với kẻ bành trướng, nhân nhượng hết biên giới đến lãnh hải, hải đảo, còn vâng lệnh chúng, cho chúng xuất khẩu tai hoạ và còn mời một kiểu "quân ngầm" sang đóng trên đất nước ta, thì lãnh đạo như thế còn có tư cách cầm quyền và lãnh đạo không?
Thật quá thể ! Quá sức chịu đựng của nhân dân. Thật quá thể ! không thể tưởng tượng trong thời đổi mới và hội nhập. Tình hình thực tế đầu Xuân này cảnh báo nhóm lãnh đạo tài nông, đức mỏng: chớ coi thường sự nổi giận chính đáng của nhân dân ngày càng đông đảo.
Paris 10-2-2009
Bùi Tín
สมัครสมาชิก:
ส่งความคิดเห็น (Atom)
ไม่มีความคิดเห็น:
แสดงความคิดเห็น