วันศุกร์ที่ 16 มกราคม พ.ศ. 2552

Bai249: Xin gởi đến những ai còn chút tình với quê hương và đất nước

Đã là con người thì ai cũng phải trải qua thời niên thiếu, cái thời của những ngày là học sinh cấp I, II và III chỉ biết tiếp thu những bài học một chiều từ những lời giảng dạy của thầy cô.

Chúng tôi cũng tin chắc rằng tất cả các bạn trẻ sinh viên và những nhà trí thức tha thiết với quê hương cũng có cái nhìn không đẹp với đường lối cai trị độc tài, độc đoán do ĐCSVN lãnh đạo hiện nay đối với đất nước. Những hành động dứt khoát và những tiếng nói chân thành của các bác, các chú lão thành đã từng là đảng viên ưu tú của đảng, từng giữ những chức vụ quan trọng trong guồng máy của đảng, cùng với sự dấng thân tranh đấu ôn hòa của các nhà trí thức dân chủ yêu nước chấp nhận mọi gian nguy trước sự đàn áp thô bạo của cường quyền trong thời gian qua và vẫn còn tiếp tục, là cái phúc rất lớn cho dân tộc VN. Chính nhờ những chứng nhân thực tế của các bác, các chú trong hàng ngũ của đảng đã thức thời kể lại trên hệ thống Internet toàn cầu, cùng các tài liệu bí mật đã được các nhà nghiên cứu lịch sử tìm thấy, khiến cho chúng tôi tự cảm thấy đang bị lừa trong một nền giáo dục chỉ biết tuyên truyền theo hướng có lợi cho ĐCSVN, mà ngay chính chủ nghĩa xã hội của nó đã bị cộng đồng thế giới phế bỏ từ lâu.

Sở dĩ chúng tôi dám khẳng định như thế là bởi vì trong thực tế CNXH chỉ còn tồn tại ở một vài nước trên thế giới trong đó có VN, nhưng nó chỉ tồn tại về mặt độc quyền chính trị, còn về mặt kinh tế thì đang nhờ vào sự giúp đỡ của các nước phát triển dân chủ đa nguyên. Đường lối giáo dục của VN do đảng lãnh đạo đã đưa môn triết học Marx-Lênin vào chương trình học, bắt buộc chúng tôi cũng như toàn thể sinh viên, học sinh trong nước phải tin tưởng vào những điều không tưởng xa rời thực tế, phải học những điều vô bổ để đối phó tình thế, mà ngay chính thầy cô dạy chúng tôi cũng đều công nhận như thế. Đây là một điều tai hại cho thế hệ tuổi trẻ VN và tương lai của đất nước. Chúng tôi xin dẫn chứng ra đây một vài sự thật, hy vọng sẽ thức tỉnh được phần nào lương tâm của những người có thiên kiến hẹp hòi chỉ biết đặt quyền lợi riêng cá nhân và của đảng lên trên quyền lợi của quốc gia, dân tộc.

Cũng vì mục đích độc tôn quyền hành chính trị cho nên ĐCSVN mới tạo ra cuộc cải cách ruộng đất ở miền bắc và thanh trừng các nhà trí thức trong nhân văn giai phẩm vào những năm 1954-1957 để đảng khẳng định rằng: tư tưởng văn hóa của VN phải tuyệt đối theo hệ thống XHCN và chỉ có CNXH mà thôi. Hai bài thơ nổi tiếng "đời đời nhớ ông" để tôn vinh Lênin và bài thơ cổ súy cho cải cách ruộng đất của ông Tố Hữu đã nói lên điều đó mà bất cứ ai có dịp đọc qua cũng cảm thấy rùng mình.

Những bài học sặc mùi hận thù Mỹ dành cho học sinh mầm non và tiểu học thời bao cấp, cho đến những nhân vật anh hùng kiểu Lê văn Tám và vô vàn những câu chuyện gương mẫu về cuộc đời thần thánh của bác Hồ mà Đảng đã nặn ra để bắt buộc học sinh phải thấm nhuần trong đầu óc. Môn học GDCD lớp 7 do nhà xuất bản giáo dục năm 1997 có bài đọc thêm "tinh hoa dân tộc VN góp phần vào tinh hoa của thế giới" khẳng định tổ chức Unesco của LHQ đã ra quyết định công nhận chủ tịch HCM là danh nhân thế giới nhân dịp kỷ niệm lần thứ 100 ngày sinh chủ tịch HCM (năm 1990). Nhưng sau khi đối chiếu các thông tin có được trên internet thì mới biết được sự thật phủ phàng:

- Anh hùng Lê Văn Tám không có thật mà được đảng tự đặt ra để phục vụ cho mưu đồ chính trị (điều này đã được sử gia Trần huy Liệu xác nhận trước khi chết).

- Cuộc đời thần thánh của chủ tịch HCM như Đảng tuyên truyền cũng không có thật, vì bác Hồ đã có vợ chính thức bên Trung quốc vào năm 1926 là bà Tăng tuyết Minh. Còn tại VN thì bác đã có con với cô Nguyễn thị Xuân vào năm 1957 và đặt tên là Nguyễn tất Trung, hiện nay vẫn còn sống và trở thành tư bản đỏ tại thủ đô Hà Nội. Cái chết mờ ám của Nguyễn thị Xuân là kết quả của một sự đòi hỏi muốn làm một người vợ chính thức với bác (theo tiết lộ của nhà văn Vũ Thư Hiên trong cuốn hồi ký "Đêm giữa ban ngày", và của ông Nguyễn Minh Cần nguyên Phó chủ tịch Ủy Ban Hành chánh Hà Nội lúc bấy giờ và hiện nay đang sống bên Nga). Đối với một nhà lãnh đạo cho dù tài ba xuất chúng đến đâu đi nữa, thì chuyện có gia đình, có vợ con là chuyện bình thường. Việc đảng thêu dệt và thần thánh hóa cuộc đời của bác Hồ để phục vụ cho mưu đồ chính trị là không thể chấp nhận bởi vì, nó đã đi ngược lịch sử, đi ngược sự thật. Tác giả Trần Dân Tiên và T-Lan trong các cuốn sách ca ngợi bác cũng do chính bác viết và tự đặt tên. Bác cũng chưa từng được tổ chức Unesco của LHQ công nhận là danh nhân của thế giới, vì buổi lễ tuyên dương bác Hồ là danh nhân thế giới tại Pháp năm 1990 là do tòa đại sứ VN tự tổ chức, tự chi trả không có sự yểm trợ và tham dự của đại diện Unesco LHQ.

Bác Hồ thường nói "các vua Hùng có công dựng nước, bác cháu ta phải phải cùng nhau giữ nước" nhưng đây là câu nói không thật bởi vì chính bác đã đồng ý cho thủ tướng Phạm văn Đồng ký công hàm ngày 14/9/1958 công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Hiện nay tuy bề ngoài chính quyền VN vẫn tuyên bố về chủ quyền của HS và TS, nhưng công an lại đàn áp bắt giam những ai dám nói lên tiếng nói và biểu tình chống TQ xâm lăng, trong khi cho phép những du khách Trung Quốc biểu tình xác định Hoàng Sa và Trường Sa là của bọn chúng ngay trên đất nước mình?. Tại sao chính quyền lại dập tắt cuộc biểu tình của sinh viên ngày 14/9/2008 là ngày mà tòa đại sứ TQ họp báo tại thủ đô Hà nội để công bố bức công hàm của ông Phạm văn Đồng? Tại sao chính quyền lại không dám đưa việc xâm lăng HS, TS của TQ ra trước HĐBA Liên hiệp quốc và tòa án quốc tế xét xử? Tại sao đất nước là sở hữu tối thượng của toàn dân mà chính quyền không dám công khai cho nhân dân biết các hiệp ước về lãnh thổ, lãnh hải ký kết với TQ năm 1999 và 2000? Với những điều xảy ra như vậy, chúng tôi có quyền nghi ngờ lòng yêu nước của các nhà lãnh đạo ĐCSVN.

Sau hơn 60 năm kể từ ngày Đảng lãnh đạo miền Bắc và hơn 30 năm giải phóng miền Nam. Đất nước VN đã thua xa những nước khác trong khu vực mà trước 1975 nền kinh tế của miền Nam VN vẫn được công nhận là con rồng của Đông Nam Châu Á. Nhìn qua các nước chung quanh chúng tôi hiểu rằng nếu không có ĐCSVN thì đất nước vẫn giành được độc lập từ tay người Pháp vì đây là xu hướng chung bắt buộc Pháp phải trao trả độc lập cho VN cũng như các nước thuộc địa của Pháp trên thế giới. Nếu không có ĐCSVN thì chắc chắn nền độc lập của VN sẽ là nền độc lập dân chủ đa nguyên, ngày hôm nay đất nước VN sẽ không phải là một trong những nước nghèo của thế giới, nhân dân VN sẽ không hổ thẹn khi phải hy sinh những đứa con thân yêu đi làm tôi mọi cho các nước tư bản qua hình thức hợp tác lao động và lấy chồng nước ngoài. Tổ quốc VN cũng không phải mất đi hàng triệu đứa con thân yêu qua các cuộc chiến phi lý, cũng sẽ không có chuyện hàng triệu con người phải bỏ nước ra đi. Đặc biệt Hoàng sa và Trường sa sẽ không bao giờ rơi vào tay của bọn bành trướng TQ. Nếu không có ĐCSVN thì hàng ngày sẽ không bao giờ có cảnh từng đoàn người dân oan đi khiếu kiện vì đất đai đã bị các cán bộ, đảng viên có quyền thế ngang nhiên chiếm dụng. Nhân tài VN sẽ không đứng ngoài để nhìn những con người kém trí tuệ của đảng tự do tham nhũng nhưng vẫn hô hào là chống tham nhũng, tự do đứng trên luật pháp nhưng vẫn chủ trương sống và làm việc theo pháp luật, tự do ăn chơi và tự do làm giàu bằng tiền đóng thuế của dân và tiền vay mượn của các ngân hàng nước ngoài để trở thành những tư bản đỏ của thời đại. Sẽ không có chuyện nhân tài VN bắt buộc phải đem chất xám của mình để phục vụ và làm giàu cho các công ty nước ngoài, sẽ không có những khối lượng chất độc khổng lồ của các công ty, xí nghiệp tự do thải xuống những dòng sông mạch sống của nhân dân trước sự vô cảm của các quan chức chính quyền (điển hình là Cty Vedan trên dòng sông Thị Vải).

Chúng tôi đã đọc bản tuyên ngôn độc lập mà chủ tịch Hồ chí Minh đã tuyên thệ trước toàn dân miền Bắc ngày 2/9/1945, cũng như bản tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của LHQ và các công ước quốc tế mà VN đã ký kết. Chúng tôi cũng nghiên cứu rất kỹ bản hiến pháp của VN hiện hành trong đó điều 69HP có ghi: công dân có mọi quyền tự do về ngôn luận, tín ngưỡng, cư trú, thông tin, báo chí, biểu tình và lập hội". Rồi lời tuyên bố của chủ tịch nước Nguyễn minh Triết tại Mỹ: "Bất đồng chính kiến là chuyện bình thường", và của thủ tướng Nguyễn tấn Dũng: "Yêu nhất, thích nhất là trung thực, ghét nhất, giận nhất là giả dối". Nhưng trên thực tế đây là những câu nói giả dối mỵ dân. Việc đàn áp bắt bớ những thành phần bất đồng chính kiến tranh đấu cho một nền dân chủ phù hợp với hiến pháp và ý nguyện của toàn dân, trù dập những người yêu nước chống sự bành trướng của TQ là không thể chấp nhận được.

Chúng tôi đã từng đọc toàn văn các luận cứ của luật sư Lê Công Định trong vụ án chính trị bào chữa cho anh thư LS Lê thị Công-Nhân và LS Nguyễn văn Đài; Luận cứ của LS Lê Trần Luật bào chữa cho nhà dân chủ Trần Minh Đức, Phạm Bá Hải và dân oan cũng là thành viên khối 8406 Lương Văn Sinh. Riêng vụ xử anh Nguyễn Hoàng Hải (blogger Điếu Cầy) tội trốn thuế (một tội danh không có thật) được chính quyền bịa đặt dựng lên nhằm mục đích bỏ tù anh, để anh không còn cơ hội thực hiện lòng yêu nước của mình trước sự xâm lăng của Trung quốc. Chúng tôi cũng biết đầy đủ về việc công an đã dùng luật rừng để bắt chị Phạm Thanh Nghiên, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, SV Tiến Nam, SV Ngô Quỳnh, nhà thơ Trần Đức Thạch, chị Lê thị Kim Thu và một số nhà dân chủ khác. Thật đúng như lời bà Ngô bá Thành (cựu chủ nhiệm Uỷ ban Pháp luật Quốc hội) nói "VN có cả một rừng luật, nhưng toàn là luật … rừng".

Việc chính quyền Hà nội đơn phương giải tỏa 2 khu đất tòa Khâm sứ cũ và Linh địa Thái Hà vào ban đêm trong khi sự việc đang trong vòng tranh cải, cũng như cố tình cắt xén bài phát biểu của TGM Ngô Quang Kiệt để tìm cách vu khống bài phát biểu đầy tinh thần dân tộc của ngài. Việc nhà nước huy động tất cả hệ thống truyền thanh-truyền hình và báo chí để bôi xấu TGM Kiệt và các giáo dân cầu nguyện ôn hòa, là hành động bỉ ổi. Việc làm này chứng tỏ tầm hiểu biết của các nhà lãnh đạo ĐCSVN là dưới mức trung bình. Còn nhớ vào tháng 9/2007 khi HT Thích Quảng Độ cứu trợ và phát biểu trước hàng ngàn dân oan khiếu kiện tại VP2QH tại Sài gòn, lúc đó cả hệ thống truyền thanh-truyền hình và báo chí độc diễn hạ nhục HT Quảng Độ cũng giống như TGM Kiệt bây giờ. Hình như tội vu khống trong bộ luật hình sự chỉ dành cho người dân, còn những con người có chức quyền thì cứ tự do vu khống. Chính quyền Hà Nội lại còn gởi bản đề nghị cho Hội Đồng Giám Mục Việt Nam kỷ luật và thuyên chuyển TGM Kiệt. Khi HĐGMVN từ chối vì TGM Kiệt không sai phạm giáo luật thì ngày 15/10/2008 ông Nguyễn thế Thảo Chủ tịch Ủy ban Nhân dân TP. Hà Nội công khai phát biểu trước đại diện ngoại giao các nước tại Hà Nội rằng sẽ đề nghị thuyên chuyển cho bằng được TGM Kiệt ra khỏi Hà Nội. Thật tình, tuổi trẻ chúng tôi không biết phải nghĩ sao cho phù hợp với chính quyền này?, phải chi chính quyền CSVN biết được cái nhục mất đất, mất hải đảo và mất biển qua công hàm của ông Phạm văn Đồng, qua các hiệp định biên giới và vùng biển năm 1999 và 2000 mà VN đã nhường cho TQ thì hay biết mấy. Bây giờ bằng tất cả chân tình chúng tôi xin bày tỏ:

1/- Xin đồng bào VN hải ngoại, xin quý vị xuất gia tu hành trong các tôn giáo có tư tưởng về nguồn ở hải ngoại (nhất là Phật giáo). Kính mong quý vị nên suy nghĩ kỹ hành động của mình để khỏi bị lừa bởi các chính sách mà chính quyền VN đang nhắm vào quý vị một cách rất tinh vi, họ đã dùng những cụm từ: "Việt kiều yêu nước", "khúc ruột ngàn dậm" không thể tách rời, hoặc các đặc tình tôn giáo là để mê hoặc quý vị nhằm cũng cố cho địa vị độc tôn của họ và moi tiền của quý vị mà thôi, cũng như họ thường xuyên dùng các hiệp ước, hiệp định thương mại và kinh tế để moi tiền cộng đồng quốc tế. Nhân dân VN rất cám ơn các vị nghị sĩ và dân biểu Quốc hội Hoa kỳ cũng như các Ủy ban nhân quyền trên thế giới đã nhìn hiện tình của VN một cách đúng đắn và có những hành động kịp thời bênh vực cho lẽ phải. Chúng tôi cũng rất bất bình trước sự hiểu biết không đúng sự thật của Quốc hội Bộ Ngoại Giao Hoa kỳ và các viên chức cấp cao BNG trong chính quyền của tổng thống Bush khi công nhận VN có tiến bộ về chính trị và tôn giáo để đưa VN ra khỏi danh sách "Các nuớc cần quan tâm" (CPC). Nước Mỹ sở dĩ được như ngày hôm nay là cũng nhờ có sự cống hiến của các cộng đồng sắc tộc khác nhau, trong đó có cộng đồng người VN tỵ nạn cộng sãn mà điển hình có khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, nữ anh hùng phi công Elizabeth Phạm…v.v…. Nhưng chắc có lẽ cũng vì quyền lợi kinh tế riêng do chính quyền CSVN dành cho Hoa Kỳ, khiến cho TT Bush đã không thực hiện đúng như những gì ông đã nói: "Hoa Kỳ luôn luôn đứng bên cạnh những người dám đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền trên thế giới". Chúng tôi cũng rất mong sự lên tiếng của các nhân tài VN làm việc trong đất nước Hoa Kỳ và các nước khác, giúp họ có cái nhìn khách quan và chính xác hơn cho hiện tình đất nước VN. Chúng tôi cũng xin các đoàn thể đấu tranh hải ngoại hãy dẹp bỏ những thiên kiến tỵ hiềm để cùng nhau hướng về đại cuộc, nhất là đừng nghi ngờ quá đáng đối với các nhà đấu tranh dân chủ trong nước mà trước đây các bác, các chú này là những đảng viên, những cán bộ cao cấp của ĐCSVN, vì chính những người này mới là những chứng nhân thực tế không thể thiếu trên con đường tranh đấu cho lẽ phải mà toàn dân đang mong đợi, cũng như cho sự phán xét của lịch sử sau này. Tục ngữ VN có câu: "Một cây làm chẳng nên non, ba cây dụm lại nên hòn núi cao".

2/- Chúng tôi xin có đôi lời gởi tới các anh các chú trong lực lượng công an và quân đội, đồng lương của quý vị là tiền thuế của nhân dân, nhiệm vụ của quý vị là bảo vệ đất nước và cuộc sống yên lành cho người dân, bổn phận của quý vị là TRUNG VỚI NƯỚC, HIẾU VỚI DÂN (đây là lời nói của chủ tịch Hồ chí Minh khi còn sống). Nhưng nếu bây giờ mà quý vị chỉ phục vụ duy nhất cho đường lối của đảng là quý vị đã không làm tròn trách nhiệm và bổn phận của mình đối với tổ quốc và nhân dân. Trong vai trò làm ruộng người nông dân có toàn quyền tự do chọn lựa phương cách canh tác riêng, sau thu hoạch nếu anh nông dân nào có kỹ thuật canh tác tốt để có thu hoạch cao thì sẽ được mọi người học hỏi và tuyên dương, anh nông dân đó không cần phải dùng quyền lực bắt buộc người khác phải theo mình. Trong một xã hội và đất nước cũng thế, ĐCSVN không thể bắt mọi người dân phải tuân phục theo mọi đường lối cai trị của đảng, kể cả việc dâng 2 quần đảo HS và TS và những nhượng bộ đất đai, bờ biển cho TQ qua hiệp định biên giới năm 1999 và hải phận năm 2000. Những lời phát biểu của ông Lê Dũng (phát ngôn viên BNG VN) về chủ quyền HS và TS cũng như ông Lê công Phụng (đại sứ VN tại Mỹ) về ranh giới đó chỉ là những lời nói suông nhằm để xoa dịu sự công phẩn của nhân dân mà thôi. ĐCSVN cũng không thể tự mình đứng trên luật pháp khi tự do dùng các cơ quan truyền thông và báo chí để hạ nhục, vu cáo và chửi bới người dân không cùng quan điểm với đảng khi chưa có phán quyết cùa tòa án. Nếu thực sự ĐCSVN được nhân dân đồng tình ủng hộ thì tại sao không chấp nhận thành phần đối lập. Nếu ĐCSVN tự nhận mình là một chính quyền tôn trọng luật pháp thì tại sao không thực thi đúng điều 69HP do đảng đề ra: nghĩa là người dân có quyền tự do ngôn luận, có quyền lập hội, có quyền ra báo chí tư nhân, có quyền tự do biểu tình theo luật định, có quyền tự do ứng cử không qua sự lựa chọn của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc đảng, có quyền tự do bầu bất cứ người nào mà dân thích chớ không phải chỉ bầu trong danh sách đã được đảng chọn lựa như hiện nay. Còn biết bao nhiêu những vấn đề tồi tệ khác do đảng gây ra cho đất nước và nhân dân. Trong quá khứ và hiện tại Đảng lãnh đạo đất nước đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác, chẳng lẽ lực lượng quân đội và công an các anh, các chú lại trung thành với sự sai lầm triền miên của đảng hoài hay sao?. Một sự thật hiển nhiên là hầu hết những nước tiến bộ phồn vinh trên thế giới không lấy CNXH làm cứu cánh duy nhất như VN.

Là thành phần trẻ tha thiết với với quê hương đất nước và qua thời gian tìm hiểu, chúng tôi nhận thấy các phong trào và các nhà đấu tranh dân chủ không bao giờ chủ trương loại bỏ ĐCSVN, họ chỉ muốn đảng lãnh đạo đất nước phải thay đổi tư duy theo trào lưu tiến bộ của thế giới, như những gì mà đảng thường tuyên bố và cam kết với LHQ và cộng đồng quốc tế cũng như với nhân dân. Trong nền dân chủ đa nguyên, nếu ĐCSVN là chính nghĩa thì vẫn được nhân dân ủng hộ qua cuộc bầu cử tự do và công bằng chớ không cần thiết phải dùng lực lượng công an khống chế, đàn áp như hiện nay. Chúng tôi mạnh dạng viết lên những dòng chữ này vì sự hiểu biết về luật pháp mà chúng tôi đã học và lịch sử mà chúng tôi đã nghiên cứu. Chúng tôi cũng tin rằng vì cuộc sống và địa vị cá nhân, vì miếng cơm manh áo cho nên các anh, các chú công an phải tuân hành theo mệnh lệnh của đảng để thẳng tay đàn áp các thành phần bất đồng chánh kiến với đảng dù biết rằng những việc làm đó là không đúng, nhất là thầy Nguyễn Tử Quảng, một tác nhân nguy hiểm cho các nhà bất đồng chính kiến trong nước. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì tương lai của đất nước sẽ ra sao?. Sự thật bao giờ cũng là sự thật, lịch sử sau này sẽ không tha thứ cho sự vô trách nhiệm của chúng ta. Hãy nhìn ra các nước cùng khu vực để suy nghĩ cho chính đất nước của mình: Singapore độc lập năm 1963 ngày nay kinh tế và chỉ số GDP hơn VN 197 lần. Nhật bản không còn gì sau đệ nhị thế chiến ngày nay là cường quốc kinh tế của thế giới. Đảo quốc nhỏ Đài Loan vượt xa anh khổng lồ hung hăng TQ, sự phồn vinh của Nam Hàn trước sự nghèo đói của Bắc Hàn, và Đông đức cuối cùng rồi cũng phải thống nhất với Tây đức. Ngay cả sự bất ổn chính trị của Thái lan bên cạnh chúng ta trong thời gian qua, quân đội chỉ phục vụ đất nước chớ không bảo vệ một cá nhân hoặc đảng phái nào dù đang cầm quyền đã đứng ngoài cuộc và cuối cùng phần thắng vẫn nghiêng về nhân dân. Kinh tế và cuộc sống của người dân Thái lan vẫn hơn VN hàng chục lần.

Đại hội ĐCS Nhật năm 2005 (có sự tham dự của ông Phan Diễn, đại diện ĐCSVN) đã tuyên bố từ bỏ chủ nghĩa Marx-Lenin. Cựu TBT Gorbachev Liên sô trong lần phát biều tại trường đại học Columbia: "Tôi đã bỏ hơn nữa đời người để chiến đấu cho lý tưởng CS. Nhưng hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng CS chỉ biết tuyên truyền và nói láo". Cựu thủ tướng Võ văn Kiệt VN khi về hưu có nói rằng: "Trước kia tôi nghĩ yêu nước là yêu CNXH, nhưng nay nghĩ lại tôi thấy rằng yêu nước cũng còn có nhiều đường". Thiết tưởng đây là những bằng chứng cho những ai còn có tư tưởng coi CNCS là con đường phát triển duy nhất cho VN, cần phải suy nghĩ lại. Đất nước VN không bao giờ thiếu người tài đức, một cộng đồng dân tộc đa nguyên trong một khối đoàn kết quyết tâm xây dựng quê hương giàu đẹp. Chúng tôi tin tưởng đó không phải là hy vọng riêng của chúng tôi mà còn là niềm hy vọng chung cho tất cả toàn dân Việt Nam. Chúng tôi rất tâm đắc khi trong kỳ họp QH vừa qua đã có những đại biểu mạnh dạn nói lên những hiện tình tồi tệ và đau thương của đất nước và cuộc sống của nhân dân trước các nhà lãnh đạo của các bộ ngành trong chính quyền. Mặc dù sự lên tiếng này chưa mạnh mẽ lắm, nhưng đây cũng là một tín hiệu đáng mừng. Chúng tôi rất đau buồn khi vì sự độc tài, độc đoán mà các nhà lãnh đạo VN đã gây ra quốc nạn tham nhũng vô phương cứu chữa khiến cho Nhật bản (quốc gia viện trợ ODA lớn nhất) phải tuyên bố ngưng viện trợ cho VN. Chúng tôi cũng rất đau buồn khi hầu hết các nước viện trợ cho VN đều than phiền về hiệu quả chống tham nhũng của chính quyền trước cộng đồng quốc tế. Món nợ mà chính quyền VN hiện nay đang vay mượn của các ngân hàng trên thế giới, nhân dân phải trả đến bao giờ mới hết.

Là người VN chúng ta có đau buồn không khi Hoàng sa cùng các hòn đảo chiến lược của Trường sa, Ải nam quan, thác Bản giốc và hàng chục ngàn km2 đường biển, những phần đất thiêng liêng của đất nước đang bị TQ chiếm giữ trước sự đồng tình của một chính quyền luôn tự hào là vì dân vì nước?, và chúng ta sẽ nghĩ sao khi tất cả những người lên tiếng chống lại sự xâm lăng của TQ đều bị chính quyền thẳng tay đàn áp hoặc bỏ tù? Chúng ta có cảm thấy xấu hổ không khi TQ đã ngang nhiên không cho các công ty khai thác dầu hỏa của Anh và Exxon Mobil của Mỹ hoạt động trên vùng biển của ta theo hợp đồng mà VN đã ký kết. Trong khi đó các nhà lãnh đạo VN chẳng những không phản đối mà ngược lại còn đồng ý cho TQ khai thác dầu hỏa trên biển Đông trong vùng biển của ta, và luôn miệng nói lúc nào cũng trung thành với "16 chữ vàng" và 4 tốt đối với TQ.

Ngày 8/12/2008 vừa qua chính quyền đã dựng lên phiên tòa để xử 8 giáo dân Thái Hà về tội hủy hoại tài sản nhà nước và gây rối trật tự công cộng. Các giáo dân này đã "can tội" dẹp bỏ một bức tường do công ty may Chiến Thắng xây trái phép trên phần đất của nhà thờ giáo xứ Thái Hà. Phiên tòa tuy được thông báo là xử công khai nhưng chỉ những người có giấy mời mới được vào và phòng xử là ở lầu 4, trong khi bên ngoài thì có hàng trăm cảnh sát cơ động và công an được trang bị súng ống đầy đủ phong tỏa các ngã đường. Với luận cứ bào chữa sắc bén của LS Lê Trần Luật, cuối cùng công lý đã chiến thắng với bản án tù treo cao nhất là 17 tháng.

Còn nhiều và còn nhiều lắm,... không thể dùng giấy mực viết hết ra đây được. Chỉ mong rằng tuổi trẻ và những ai còn chút tình với quê hương và đất nước phải làm sao để khỏi hổ thẹn với truyền thống hào hùng của dân tộc.

Viết vào những ngày đầu năm Kỷ Sửu 2009
Hương Trà cùng nhóm bạn trẻ (Email: huongtra13@gmail.com)

ไม่มีความคิดเห็น: