วันพฤหัสบดีที่ 30 กรกฎาคม พ.ศ. 2552

No377:Một lá thư của sinh viên: Con hổ và đàn nai


Chào các cô, các chú trên trang mạng Bauxit Việt Nam.

Cháu chỉ là một sinh viên năm 4 ở TPHCM , trước đây cháu vốn không quan tâm đến chuyện chính trị, chính quyền (vì mọi thứ đã có Đảng, NN phụ trách, nhiệm vụ của sinh viên là phải học lấy được cái bằng).

Nhưng mãi 2 năm gần đây bắt đầu từ việc báo Tuổi Trẻ công bố bức hình chụp sân bay Trung Quốc ở quần đảo Hoàng Sa, lúc đó dư luận rộ lên việc Việt Nam đã đánh mất chủ quyền trên quần đảo này và một phần trên Trường Sa. Thời điểm ấy cháu cảm thấy vừa bất ngờ vừa hoảng hốt: sao sự kiện này diễn ra hơn 30 năm nay mà đến giờ mình mới được biết (hồi trước học Địa lý các thầy (cô) không đề cập đến 2 quần đảo này nên cháu cứ tưởng… là nó còn thuộc về Việt Nam).

Khi phong trào biểu tình, xuống đường phản đối hành động của Trung Quốc diễn ra sôi nổi thì đột nhiên cũng chìm xuống nhanh chóng. Khắp nơi trên internet, đặc biệt là diễn đàn hoangsa.org đều đăng những bài viết thể hiện rõ sự bức xúc của giới trẻ khi bị kiềm chế việc biểu hiện tinh thần yêu nước.

Chính cháu khi đọc những lời kêu gọi xuống đường của các bạn đồng trang lứa trên diễn đàn ấy, cháu vừa sợ lại vừa lo bởi vì sợ đó là mưu mô của bọn phản động, sợ diễn đàn đó do tổ chức nào đó lập ra để chống phá chế độ Việt Nam. Cùng thời gian này, các Bí thư Đoàn trong lớp được phổ biến nội quy cấm sinh viên tham gia biểu tình, sinh viên nào có mặt trong đám biểu tình sẽ bị đình chỉ học tập hoặc nặng hơn là đuổi học. Điều này chắc chắn làm cho 95% sinh viên sợ hãi mà không dám xuống đường đấu tranh vì quyền lợi đất nước, vì lý lẽ của bên Đoàn “Các bạn xuống đường sẽ bị bọn phản động lợi dụng, việc đấu tranh giành chủ quyền lãnh thổ đã có Đảng lo, các bạn không cần phải lo!”.

Thế đấy, một thế hệ sinh viên đã thờ ơ vô cảm trước chuyện nguy biến của Tổ Quốc, nay khi có cơ hội để hâm nóng tinh thần yêu nước nhưng bị chính những người đại diện cho sinh viên phát biểu như vậy thì thử hỏi có còn bao nhiêu người dám yêu nước nữa!!!

Lý do “sợ rơi vào ổ lợi dụng của phản động” mà không cho xuống đường biểu tình chứng tỏ Đoàn TN rất kém cỏi trong việc định hướng nhận thức cho sinh viên, không biết cách giúp họ phân biệt được đâu là yêu nước chân chính, đâu là phá hoại đất nước.

Bẵng đi một thời gian, báo chí tiếp tục bị bịt miệng và cuộc sống trở lại bình thường trong sự bức xúc của rất nhiều người trẻ. Đến đầu tháng 5 năm nay báo chí rộ lên vụ khai thác bauxit ở Tây Nguyên. Và thật sự thì cháu cũng chỉ bắt đầu tìm hiểu sự thật về khai thác bauxit từ lúc đó, quá muộn so với những gì đang diễn ra hiện giờ. Càng tìm hiểu lại càng thấy bức xúc khi xâu chuỗi các bước đi của Trung Quốc xâm lược Việt Nam mình, và càng hiểu hơn bản chất đạo đức giả của các thành viên cao cấp của nước ta. Đúng như các bác đã nói, họ chỉ là bù nhìn!

Điều quan trọng nhất hiện giờ là mọi người ai cũng đã biết bản chất của sự việc nhưng không ai dám công khai nói, hiểu nghĩa công khai ở đây là trên các phương tiện thông tin đại chúng, quảng trường, trường đại học… mà tất cả chỉ gửi những bức xúc, bất mãn, phẫn uất lên trang Bauxit Việt Nam.

Tại sao trong nội bộ Ban lãnh đạo nước ta, ngoài những kẻ “đồng thuận thiểu số” vẫn còn đó một bộ phận những Đảng viên tâm huyết lại không dám nói “KHÔNG” với dự án “rước hổ vào nhà”? Họ đã bị tha hóa hay chính họ đang bị kiềm tỏa?

Tại sao đông đảo các thầy cô dạy Tư tưởng Hồ Chí Minh mà cháu rất kính trọng trong những năm qua lại im hơi lặng tiếng mà không định hướng cho cháu biết là nên tin vào Đảng hay tin vào những lời nói ngược chiều ở trên internet?

Tại sao các bạn Đoàn TNCSHCM bình thường thì nói đại diện cho tiếng nói của sinh viên trình bày những khát vọng, hoài bão lớn lao về “Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên” lại đồng thanh im lặng hoặc có chăng thì vỗ về sinh viên là đừng dại dột nghe lời bọn phản động mà biểu tình hay viết blog bức xúc Nhà nước.

Đặc biệt là tại sao Việt Nam mình ngoài Đại tướng Võ Nguyên Giáp ra thì hiện tại chưa thấy một Đại tướng nào đứng ra công khai ủng hộ Đại Tưởng Võ Nguyên Giáp?

Tất cả những câu hỏi đó, cho cháu so sánh hơi khập khiễng với hình ảnh một đàn hươu bên vùng thảo nguyên Châu Phi bị một con hổ rượt đuổi. Những con hươu đó đâu thiếu gì những con khỏe mạnh, có sừng cứng cáp, tại sao đàn hươu không quay đầu lại và húc cho con hổ chết tươi mà lại bỏ chạy tán loạn, làm mồi ngon cho hổ?

Cháu mạo muội nghĩ là chính chế độ giáo dục / quản lý (hay chính xác là cai trị) của Nhà nước đã làm thui chột đi khả năng tự vệ tư tưởng, tự vệ cá nhân cho người dân. Chúng ta luôn mang một nỗi ám ảnh, sợ hãi về quyền lực của một con hổ luôn rình chờ ăn thịt. Chúng ta sợ đến mức không thấy rằng con hổ đó nó già rồi, nó bệnh rồi và đặc biệt là nó cũng đang bị một con hổ đói khác đe dọa nữa!

Đến đây cháu thấy vô cùng phẫn uất khi nhớ lại video clip “Vòng tròn bất tử” về hình ảnh các chiến sĩ Việt Nam ngã xuống năm 1988 để bảo vệ chủ quyền hải đảo, video clip về cảnh bác ngư dân Việt Nam vái lạy bọn xâm lược Trung Quốc và chùm hình ảnh “thuộc địa 99 năm” của Trung Quốc trên Tây Nguyên Việt Nam… Cháu thấy mình bất lực, đau đớn, bế tắc trước mối nguy, mối nhục, mối họa của đất nước!



Lời cuối xin gửi đến các cô chú trên trang Bauxit Việt Nam thật nhiều sức khỏe, dũng khí, kiên định để hoàn thành sứ mạng tiên phong cho phong trào đấu tranh tự do tư tưởng, dân chủ ở Việt Nam!!!

Xin mượn lời một người bạn trẻ mà cháu biết qua blog để kết cho bài viết này:

“Từ ấy trong tôi đầy thất vọng,
Đảng mình câu kết với bên kia”

TPHCM, 0h15 ngày 30/07/2009

Nguyễn Minh Phong

ไม่มีความคิดเห็น: